Advertise here
Cái Giá Phải Trả

Chương 10



Cô ấy nhìn tôi một cái, nhưng không nói gì.

Những ngày sau đó, chúng tôi thường xuyên gặp nhau trên sân thượng.

Cô ấy dường như cũng quen với sự có mặt của tôi.

Tôi nghĩ, đợi khi cô ấy thân thiết với tôi hơn, tôi sẽ thổ lộ tình cảm của mình.

Nếu không được, thì có thể bắt đầu từ tình bạn.

Nhưng biến cố đến quá bất ngờ.

Hôm đó, sau khi từ sân thượng xuống, tôi không còn gặp lại Hà Thi Thi nữa.

Anh trai cô ấy ở lại bệnh viện, cho đến khi số tiền viện phí dự trữ cạn kiệt, cô ấy vẫn không xuất hiện.

Điện thoại không liên lạc được, người cũng chẳng thấy đâu.

Cuối cùng, tôi đã thanh toán khoản tiền điều trị còn lại cho anh trai cô ấy.

Tôi nghĩ, đợi đến khi cô ấy quay về, sẽ bắt cô ấy dùng cả quãng đời còn lại để trả nợ cho tôi.

Nhưng đáng tiếc, một năm trôi qua, cô ấy vẫn không quay về.

Hôm đó, đồng nghiệp hốt hoảng chạy đến tìm tôi.

“Anh trai của Hà Thi Thi mất tích rồi!”

Chúng tôi lập tức báo cảnh sát, tôi cũng tham gia tìm kiếm.

Tôi sẽ không bao giờ quên được mùa đông năm đó.

Tuyết trắng phủ kín mọi con đường.

Tôi đi dọc theo con phố tìm đến nhà Hà Thi Thi.

Lúc đi ngang qua một con hẻm nhỏ, tôi nghe thấy tiếng nói rất yếu ớt.

Theo bản năng, tôi bước vào.

Và ở cuối con hẻm, giữa đống giấy vụn, tôi nhìn thấy họ.

Khoảnh khắc ấy, cả linh hồn tôi đều run rẩy.

Hai người họ ngồi co ro ở một góc tường.

Một người là Hà Tịch.

Người còn lại, nếu không nhìn kỹ, có lẽ tôi cũng không thể nhận ra.

Trên người cô ấy vẫn còn mặc bộ đồ bệnh nhân của bệnh viện, rộng đến mức bao trùm cả người.

Nhưng dù vậy, những phần cơ thể lộ ra bên ngoài vẫn bầm dập đến mức không nỡ nhìn.

Là một bác sĩ, tôi quá quen thuộc với cơ thể con người.

Nhưng ngay giây phút ấy, tôi cũng không thể tưởng tượng được cô ấy đã trải qua những gì để biến thành thế này.

Cô ấy im lặng tựa vào lòng anh trai mình, mắt nhắm nghiền, gương mặt không còn chút huyết sắc.

Nếu tôi đoán không lầm, cô ấy đã chết.

Hà Tịch ôm chặt em gái, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh.

Anh ta cũng nhắm mắt, môi tái nhợt vì lạnh, nhưng vẫn bướng bỉnh siết chặt vòng tay quanh Hà Thi Thi.

Vừa nãy anh ta vẫn còn cất tiếng nói, nhưng giờ đây, anh ta cũng đã ngừng thở.

Một nỗi đau đớn không thể diễn tả trào lên.

Tôi ngồi xuống trước mặt họ, ôm mặt, nước mắt lặng lẽ rơi.

Sau khi lo hậu sự cho họ xong, tôi đến chùa cầu nguyện.

Mỗi tuần hai lần, không bỏ sót ngày nào.

Một năm sau, vị trụ trì trao cho tôi một chiếc vòng tay.

Ông ấy nói rằng nếu tôi ăn chay, niệm kinh trong năm năm, họ sẽ có cơ hội đầu thai.

Tôi vốn là người duy vật.

Nhưng tôi đã gạt bỏ tất cả niềm tin của mình, tin lời ông ấy không chút do dự.

Tôi hỏi:

“Nếu con ăn chay, niệm kinh suốt năm mươi năm, liệu có thể cho cả gia đình cô ấy một cơ hội không?”

Tôi thừa nhận, tôi tham lam.

Tôi sợ kiếp sau sẽ không tìm thấy cô ấy.

Nên tôi muốn một cơ hội để làm lại từ đầu.

Trụ trì mỉm cười:

“Tâm thành thì linh ứng. Không thử làm sao biết được?”

Vậy là tôi bắt đầu chuỗi ngày năm mươi năm ăn chay, niệm kinh.

Không kết hôn, dành trọn cuộc đời cho sự nghiệp y khoa.

Năm mươi năm sau, tôi nằm trên giường bệnh, tay vẫn siết chặt chiếc vòng của sư thầy.

Khi nhắm mắt lại rồi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về hơn năm mươi năm trước—

Trở lại khi mọi chuyện vẫn chưa xảy ra.

Trời biết tôi đã khao khát gặp lại cô ấy đến nhường nào.

Nhưng tôi nhịn xuống.

Rồi rất nhanh sau đó, tôi nhìn thấy cô ấy trong bệnh viện.

Thật tốt…

Cô ấy trông thật hạnh phúc.

Có lẽ, những chuyện tồi tệ của kiếp trước chưa từng xảy ra.

Hôm chị dâu cô ấy sinh con, cô ấy chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.

Từ xa, tôi lặng lẽ nhìn cô ấy rất lâu.

?

Cuối cùng, tôi vẫn không thể kìm được lo lắng mà đi đến bên cô ấy.

Từ ánh mắt ngỡ ngàng của cô ấy, tôi biết—

Cô ấy cũng nhớ tôi.

Nhưng cô ấy không định để ý đến tôi.

Vậy nên, khi thấy anh trai cô ấy xuất hiện, tôi cất giọng gọi.

“Ung thư giai đoạn đầu có thể chữa khỏi, tiên lượng cũng tốt. Tôi khuyên cô nên nhập viện điều trị ngay bây giờ.”

?

Phải.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner