Advertise here
Cái Giá Phải Trả

Chương 9



Ngoại truyện: Chuyện của Giang Tông

Mẹ tôi lại gọi điện giục cưới vợ.

Mười tiếng liên tục trong phòng phẫu thuật khiến tôi kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.

Tôi day day thái dương, không muốn phân tâm đối phó với bà, nên qua loa tìm cớ để gác máy.

Nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, tôi lại thấy cô gái ấy—

Cô gái đang đứng trên sườn đồi phía sau bệnh viện.

Gần như mỗi ngày vào khung giờ này, cô ấy đều xuất hiện ở đây, đứng nhìn cây đại thụ mà không biết đang nghĩ gì.

Nhưng hôm nay có chút khác biệt—trên tay cô ấy cầm một sợi dây đỏ.

Tôi thấy cô ấy đứng yên một lúc, sau đó kiễng chân, buộc sợi dây đỏ lên một nhánh cây, rồi chắp tay cầu nguyện.

Làm việc trong bệnh viện sáu năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người đặt hy vọng vào một cái cây theo cách này.

Những ngày sau đó, cô ấy vẫn tiếp tục đến, mỗi ngày đều mang theo một sợi dây đỏ.

Cành cây ấy ngày càng dày đặc dây đỏ, nổi bật hẳn giữa những cành cây trơ trụi còn lại.

?

Hôm đó, trong lúc đi kiểm tra phòng bệnh, tôi tình cờ nhìn thấy cô ấy.

Cô ấy đứng bên giường bệnh, nhìn người đàn ông đang chống đối điều trị, trên mặt là vẻ tuyệt vọng.

Nhưng cô ấy không giận dữ cũng không trách móc, chỉ lặng lẽ ngồi xuống, nhặt từng món đồ mà anh ta đã ném xuống đất.

“Anh à, anh thấy không? Anh quăng đồ, em lại phải nhặt. Nếu một ngày nào đó em không còn ở đây nữa, anh sẽ phải làm sao?”

Tôi hơi sững lại, bỗng nhớ về lần đầu tiên gặp cô ấy.

Khi đó, sắc mặt cô ấy rất tệ, người gầy đến đáng sợ, giống như đang mang bệnh trong người.

Nhìn thấy tôi đang quan sát, cô ấy ngạc nhiên, nhưng tôi chỉ nhẹ giọng nhắc cô ấy đi kiểm tra sức khỏe.

Cô ấy im lặng một lúc, sau đó nói một tiếng “Cảm ơn” rồi rời đi.

Có lẽ lúc này, cô ấy đã biết kết quả của mình rồi.

Đồng nghiệp gọi tôi đi, nhưng trước khi rời khỏi phòng bệnh, tôi vẫn liếc nhìn cô ấy lần nữa.

Cô ấy đã nhặt hết đồ đạc lên, tiếp tục nhẹ nhàng khuyên nhủ anh trai hợp tác điều trị.

Đồng nghiệp nói với tôi:

“Anh em nhà này cũng thật đáng thương. Nhà sắp giải tỏa nên bị kẻ xấu nhắm vào, chị dâu bỏ đi, ba mẹ vì chuyện này mà nhập viện, chẳng còn ai lo được cho cậu anh trai có vấn đề tâm lý. Cô gái ấy một mình cáng đáng tất cả.”

Tôi lặng người.

Nhưng bệnh viện chính là nơi chứng kiến đủ loại hỉ nộ ái ố của cuộc đời.

Sau đó, tôi nghe nói anh trai cô ấy đã xuất viện, cũng biết được tên của cô ấy—

Hà Thi Thi.

Một lần tan làm, tôi vô tình thấy một quầy hàng ven đường bán những sợi dây đỏ giống hệt của cô ấy.

Không hiểu sao, tôi lại mua một sợi.

Đến khi định thần lại, tôi mới nhận ra mình đã dành sự quan tâm cho Hà Thi Thi quá mức so với những thân nhân bệnh nhân bình thường.

Nhưng ở độ tuổi này, tôi không cảm thấy cần phải trốn tránh cảm xúc của mình.

Từ hôm đó, mỗi sáng trước khi vào ca, tôi lại đến gốc cây ấy, buộc thêm một sợi dây đỏ.

Rồi tôi lại gặp Hà Thi Thi.

Tình trạng của cô ấy còn tệ hơn lần trước tôi thấy.

Tôi định bước tới chào cô ấy, nhưng lại phát hiện trên đầu cô ấy cài một bông hoa trắng.

Tôi lập tức chết sững.

Sau khi lặng lẽ dò hỏi, tôi mới biết—

Ba mẹ cô ấy đã qua đời.

Từ đó, tình trạng của anh trai cô ấy càng tệ hơn.

Bác sĩ và y tá phải tiêm thuốc an thần cho anh ta, còn Hà Thi Thi thì chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh giường bệnh, đôi mắt trống rỗng như mặt hồ chết.

Tôi chưa từng thấy ánh mắt nào tuyệt vọng đến vậy.

Nó khiến tôi cảm thấy bất an đến cùng cực.

Kể từ đó, mỗi khi tan làm, tôi đều vô thức tìm kiếm bóng dáng cô ấy.

Hôm đó, khi đến phòng bệnh tìm cô ấy, tôi thấy anh trai cô ấy lại phát bệnh.

Cả phòng hỗn loạn.

Tôi nhìn quanh nhưng không thấy Hà Thi Thi đâu.

Một cơn hoảng loạn bất chợt tràn lên.

Hỏi rất nhiều người, cuối cùng tôi cũng biết—

Cô ấy lên sân thượng.

Tôi lao lên đó ngay lập tức.

Khi nhìn thấy cô ấy, cô ấy đang đứng sát mép tòa nhà, bước từng bước về phía trước.

Không suy nghĩ, tôi chạy tới ôm chặt lấy cô ấy.

Lúc chạm vào cô ấy, tôi mới nhận ra cơ thể cô ấy còn gầy gò hơn tôi tưởng.

Cô ấy khẽ đẩy tôi ra, giọng bình tĩnh đến đáng sợ.

“Tôi không định nhảy xuống. Chỉ muốn tìm một nơi thoáng đãng để hít thở thôi.”

Tôi thở phào, nhưng vẫn không rời đi, mà đứng bên cạnh cô ấy.

“Trùng hợp ghê, tôi cũng muốn hít thở chút.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner