Phan Liên Liên đi rồi, khóc lóc chạy mất.
Ba mẹ tôi cười lớn, vì đứa bé trong bụng chị dâu đã giữ được.
Tôi giơ ngón tay cái về phía anh tôi.
Ba năm trước, ngày anh tôi trùng sinh, cũng chính là đêm tân hôn của anh và chị dâu.
Anh ôm lấy ba mẹ mà khóc, nói kiếp trước hôm Phan Liên Liên tìm đến tận cửa, anh tức đến mức đầu óc choáng váng, không kịp giải thích, mới để cô ta có cơ hội lợi dụng.
Sau đó chị dâu sảy thai, nói gì cũng không chịu gặp lại chúng tôi, còn chặn hết tất cả phương thức liên lạc, khiến gia đình tôi không thể kịp thời giải thích, cuối cùng bi kịch xảy ra.
Kiếp này, câu mà anh tôi nói với tôi nhiều nhất chính là:
“Kiếp trước điên rồi mới không nhận ra chị dâu còn quan trọng hơn mạng sống của anh. Nếu không phải em ngăn lại, anh đã châm lửa đốt nhà họ Phan ngay sau khi trùng sinh rồi.”
May mà kiếp này, anh ra tay trước, giữ chặt chị dâu bên mình.
Cũng được lắm, không để chị dâu có cơ hội đối đầu với Phan Liên Liên.
Bị anh tôi làm ầm lên như vậy, cả bữa ăn chị dâu không dám ngẩng đầu, ăn xong liền vội vàng về phòng.
Buổi tối, anh tôi lén lút tìm tôi.
“Kiếp trước anh điên quá lâu, quên mất tiếp theo Phan Liên Liên sẽ làm gì rồi. Em nhớ chứ?”
Kiếp trước, để khiến chị dâu tuyệt vọng, Phan Liên Liên lấy được camera giám sát từ nhà thằng bạn của anh tôi, sau đó tìm người chỉnh sửa lại đoạn ghi hình.
Chị dâu xem xong, tin là thật, tức giận đến mức cắt đứt liên lạc với anh tôi hoàn toàn.
Tôi đoán bây giờ cô ta đang trên đường đi sửa đoạn ghi hình đó.
Nhưng đáng tiếc, cô ta mơ mộng quá rồi.
Hai hôm trước tôi đã đến chỗ thằng bạn anh, xin xỏ mãi mới lấy được đoạn giám sát, sau đó trực tiếp xóa sạch dữ liệu bên trong.
Thật ra, hôm đó anh tôi không hề say.
Để tránh bị Phan Liên Liên lợi dụng, ngay cả quần áo anh cũng quấn kín mít.
Tôi bảo anh tạm thời đừng hành động, vì sợ mọi chuyện không đi đúng hướng, thù của tôi cũng không báo được.
Về nhà, tôi đưa bản sao lưu cho anh tôi.
Anh ấy cảm kích nhìn tôi.
“Không uổng công anh thương em. Đợi anh giải thích rõ với chị dâu xong, nhất định sẽ tìm cho em một ông chồng tốt.”
Tôi lườm anh.
“Với gu của anh? Trước tiên lo hiểu vợ mình cho rõ đã rồi hãy tính.”
Ngay cả vợ mình còn chưa hiểu hết, lấy đâu ra tự tin tìm người cho tôi?
4
Tôi biết Phan Liên Liên không dễ dàng từ bỏ, nhưng không ngờ cô ta ra tay nhanh đến vậy.
Sáng hôm sau, tôi còn đang ngủ thì bị tiếng khóc ngoài phòng khách đánh thức.
Tôi uể oải mở cửa phòng, vừa nhìn ra ngoài đã thấy Phan Liên Liên kéo theo một nhóm người đến.
Tôi liếc nhìn phòng anh tôi, cửa hơi mở, chắc là ra ngoài rồi.
Thôi xong, hôm nay đến lượt tôi ra trận rồi.
May mà tối qua tôi đã dặn ba mẹ trước, bảo họ đừng nóng vội.
Chúng tôi cần có bằng chứng trong tay trước, để Phan Liên Liên không còn đường lui.
Vạch trần cô ta dễ dàng thế thì lợi cho cô ta quá.
Phan Liên Liên khóc lóc nửa ngày mà vẫn không thấy anh tôi ra, liền quay sang nhìn về phía phòng anh.
“Hà Tịch còn chưa dậy sao? Trước đây anh ấy đâu có thế này. Sao từ lúc kết hôn lại không chịu dậy sớm nữa? Đúng là người xưa nói không sai, cưới phải vợ không đảm đang thì hại cả ba đời.”
Tôi phì cười.
“Trước đây anh tôi dậy sớm vì không có vợ ấm giường. Giờ có vợ rồi, tất nhiên là không muốn rời giường nữa.”
Phan Liên Liên sững lại một giây, sau đó tỏ vẻ đáng thương.
“Từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ ngủ chung với Hà Tịch, chỉ một lần đó thôi. Tôi… tôi làm sao biết cảm giác có người ấm giường là thế nào?”
Tôi gật đầu.
“Nằm với anh tôi chưa được một phút, đúng là không thể biết được thật.”
Phan Liên Liên tức giận.
“Ai nói chỉ có một phút? Đêm đó tôi ngủ với anh ấy cả đêm, được chưa?”
Lúc này, ba mẹ của cô ta cũng lên tiếng.
“Thi Thi, nhà bác hiểu rõ con gái bác. Nó sẽ không vu oan cho anh trai con. Hai đứa nó quen biết nhau bao năm, nếu không phải hôm đó uống say, nhà bác cũng không đến lượt anh trai con đâu.”
Ba tôi siết chặt nắm đấm, mẹ tôi nghiến răng tức giận.
Tôi vội vàng ra hiệu cho họ kiềm chế.
Nhịn xuống cơn bốc đồng muốn ném thẳng bản ghi hình vào mặt họ, tôi chậm rãi hỏi lại.
“Nghe bảo cô rất được săn đón, vậy tại sao lại nhất định phải là anh tôi—một món hàng đã qua sử dụng? Cô muốn gì ở anh ấy?”
Vừa nói, tôi vừa nhìn chằm chằm vào Phan Liên Liên.
Quả nhiên, trong mắt cô ta lóe lên một tia chột dạ, nhưng rất nhanh đã che giấu đi.
“Tôi còn có thể muốn gì? Sự đã rồi, tôi chẳng lẽ không thể bắt anh ấy chịu trách nhiệm?”
Tôi không đáp, chỉ tiếp tục nhìn cô ta.
Phan Liên Liên bắt đầu bồn chồn, lúc này mẹ tôi lên tiếng.
“Nhà chúng tôi cũng không phải người không nói lý. Nếu cô khăng khăng nói mình đang mang thai cháu nhà tôi… Thi Thi, con đi với cô ta làm kiểm tra toàn diện đi. Nếu đúng là cô ta mang thai, chúng ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Mắt Phan Liên Liên sáng rực.
“Được thôi, Thi Thi, đi với tôi. Nhưng kiểm tra xong, cô nhất định phải nói sự thật đấy.”
Chậc, cô ta còn tưởng tôi là con bé ngốc nghếch năm xưa chạy theo gọi cô ta là “chị dâu” đây à?