7
Như thường lệ, tôi ra ngoài, và bị Phan Liên Liên chặn trong một con hẻm nhỏ.
Cô ta dường như quên hết mọi chuyện trước đây, còn thân mật khoác tay tôi.
Tôi cố nhịn cảm giác ghê tởm, không lập tức hất cô ta ra.
“Thi Thi, tôi biết tôi không nên phá hoại hôn nhân của anh trai cô. Nhưng tôi thực sự rất yêu anh ấy. Cô giúp tôi một lần nữa, được không?”
Tôi liếc mắt xuống túi quần cô ta, nơi lộ ra một túi máu.
“Giúp chuyện gì?”
Cô ta nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy mong chờ.
“Cô giúp tôi thử xem anh trai cô còn tình cảm với tôi không, được không? Nếu anh ấy thực sự không còn yêu tôi, tôi sẽ bỏ đứa bé, từ nay về sau không bao giờ làm phiền anh ấy nữa.”
Tôi gật đầu.
“Được thôi.”
Mắt cô ta sáng lên, lập tức đưa cho tôi một cây gậy đã chuẩn bị sẵn.
“Thi Thi, cô đừng có làm như lần trước, chỉ đánh nhẹ một cái thôi. Phải đánh thật một chút.”
Tôi giả vờ khó xử.
“Lỡ như tôi đánh cô bị thương thì sao?”
“Không sao đâu, cô cứ đánh vào chỗ nào nhiều thịt là được. Yên tâm đi, dù cô có lỡ tay đánh mạnh quá, tôi cũng sẽ không trách cô đâu.”
Tôi chờ chính câu này của cô ta.
Tôi vẫn tỏ vẻ khó xử.
“Em thực sự không ra tay được. Hay là chị quay lưng lại đi? Như vậy em không nhìn thấy mặt chị, sẽ dễ ra tay hơn.”
Lúc này, Phan Liên Liên chỉ thiếu mỗi người đánh cô ta một trận để có cái gọi là “sảy thai”.
Cô ta không kén chọn nữa, vội vàng quay lưng lại.
“Được, được, tôi quay đi! Mau đánh đi!”
Cô ta gấp gáp như vậy, chắc chắn là biết anh tôi đang ở gần đây.
Tôi liếc nhìn xung quanh, quả nhiên thấy anh tôi và chị dâu đang đứng ở góc đường đối diện.
Chị dâu tham lam nhìn quầy bán xúc xích nướng ven đường và quầy trà sữa gần đó.
Tôi thấy chị ấy chỉ vừa nhấp một ngụm trà sữa đã bị anh tôi giật lấy, quăng thẳng vào thùng rác.
Chậc.
Đúng là đồ hoang phí.
Chị dâu ba miếng đã chén sạch cây xúc xích, sau đó mỉm cười nhìn anh tôi.
Anh tôi không chỉ không giận, mà còn cưng chiều véo má chị ấy.
Được rồi, xem ra tôi lại vô tình lạc vào cảnh phát cẩu lương rồi.
Phan Liên Liên lại thúc giục.
“Sao cô còn chưa ra tay?”
“Được rồi, được rồi, em đánh đây!”
Tôi liếc nhìn lần nữa.
Anh tôi đã nắm tay chị dâu bước qua đường.
Tôi khởi động cổ tay một chút, sau đó vung gậy nện thẳng vào túi quần của cô ta.
Có lẽ cú đánh này đã kích thích điều gì đó trong tôi.
Những ký ức mà tôi cố tình lãng quên từ kiếp trước bỗng dưng tràn về như vỡ đê.
8
Kiếp trước, sau khi anh tôi và chị dâu ly hôn, cả nhà tôi tìm đủ cách để gặp chị dâu giải thích nhưng đều bị từ chối.
Anh tôi vốn đã tinh thần bất ổn, cha mẹ của Phan Liên Liên lại còn cầm loa đi khắp nơi rêu rao rằng anh làm cô ta mang thai nhưng không chịu nhận con.
Khiến tình trạng của anh càng tệ hơn.
Thậm chí, khi tôi đang ở bệnh viện chăm sóc ba mẹ bị bệnh, cô ta còn lén lút lấy sổ hộ khẩu nhà tôi, ép anh tôi đi đăng ký kết hôn.
Lo hậu sự cho ba mẹ, tôi đã kiệt sức.
Khi lê lết trở về nhà, tôi thấy trong nhà không chỉ có Phan Liên Liên, mà còn có mấy gã đàn ông to con.
Tôi quay người định bỏ chạy, nhưng đã muộn.
Bọn họ giữ chặt tôi, đổ vào miệng tôi thứ gì đó.
Ngay lập tức, tôi mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình bị nhốt trong một căn hầm ẩm ướt tối tăm.
Rồi sau đó… tôi bị nhốt trong lồng sắt, bị treo lơ lửng giữa không trung, bị ném lên sân khấu như một món hàng để người ta chọn lựa…
Tôi siết chặt cây gậy, từng cú đánh giáng xuống người Phan Liên Liên.
Mỗi cú đánh đều dùng hết sức.
“Thi Thi! Thi Thi, dừng lại! Em không thể đánh nữa, Thi Thi!”
Giọng anh tôi vang lên kéo tôi về thực tại.
Tôi chậm rãi nhìn xuống Phan Liên Liên.
Cô ta ôm đầu nằm co quắp dưới đất, mặt mày nhăn nhó vì đau đớn, quần bị thấm một mảng đỏ.
Tôi ngay lập tức bình tĩnh lại.
Giả vờ hốt hoảng quăng gậy sang một bên, sau đó ôm lấy cô ta khóc lóc.
“Xin lỗi, xin lỗi! Em đã nói là không dám mạnh tay rồi mà! Chị xem, em còn làm vỡ cả túi máu của chị rồi kìa!”
Phan Liên Liên nghe vậy, dù đau cũng cố gắng phản bác.
“Túi máu gì chứ? Không phải chính cô bảo sẽ đánh cho tôi sảy thai sao?”
Đám người xung quanh nghe thấy tiếng la hét của cô ta, lập tức xúm lại chỉ trích tôi.
“Con bé này, còn nhỏ mà ra tay tàn nhẫn như vậy!”
Tôi ấm ức rút từ túi quần cô ta ra một túi máu, giơ lên trước mặt mọi người.
“Mọi người không tin tôi sao? Tôi vừa đánh vỡ thứ này đây! Tôi không hề đánh vào người chị ta. Nếu không tin, vậy thì đi bệnh viện giám định thương tích đi!”
Kiếp trước, tôi đã sống trong bóng tối quá lâu.
Tôi biết rõ phải đánh vào đâu để vừa đau mà không để lại dấu vết.
Anh tôi và chị dâu cũng đồng tình với tôi.
“Chúng ta cùng đến bệnh viện làm giám định thương tích đi.”
Phan Liên Liên vốn chỉ muốn diễn vở kịch này cho anh tôi xem, mục đích là khiến anh ấy tin rằng chính tôi đã đánh cô ta sảy thai.
Nhưng cô ta tính toán đủ đường, lại không tính đến tôi.
Cô ta không muốn đến bệnh viện, chỉ nằng nặc đòi về nhà để “tịnh dưỡng”.
Chúng tôi còn đang im lặng, thì một số người qua đường tỏ ra đầy chính nghĩa, nhanh chóng gọi xe cấp cứu đưa cô ta vào viện.
Miệng thì bảo:
“Không thể để chuyện này bị giấu giếm được!”