Advertise here
Cái Giá Phải Trả

Chương 6



11

Kiếp trước, khi tôi trốn khỏi động buôn người và quay lại đây, đúng lúc gặp đám cưới của anh trai cô ta.

Cảnh tượng hoành tráng như thể nhà tài phiệt nào đang cưới dâu.

Chỉ lúc đó tôi mới nhận ra, mục tiêu cuối cùng của nhà họ Phan là gì—nhà cửa và tiền bạc của gia đình tôi!

Có lẽ Phan Liên Liên không ngờ tôi lại nhìn thấu đến mức này, rốt cuộc cũng hoảng loạn.

“Cô đang nói linh tinh gì thế? Anh trai tôi cưới vợ thì liên quan gì đến tôi? Nhà tôi đâu có thiếu tiền! Anh tôi còn là sinh viên giỏi nữa!”

Tôi bật cười.

“Sinh viên giỏi nào vậy? Người từng bị trường bắt buộc thôi học từ cấp hai à?”

Nếu anh trai cô ta chịu khó làm ăn, nhà họ Phan đã không rơi vào cảnh túng thiếu như bây giờ.

Nhưng hắn ta lại lười nhác, chỉ biết xin tiền ba mẹ, còn làm công việc quèn trong quán net.

Nhìn thấy tình thế ngày càng khó kiểm soát, Phan Liên Liên vội vàng kéo đám streamer đi.

Nhưng cô ta không biết, đám phóng viên đến cùng vẫn chưa rời đi.

Thậm chí, họ còn đến phỏng vấn tôi.

Những phóng viên này là do chị dâu tôi liên hệ, đều là người của một đài truyền hình địa phương khá có tiếng.

Nếu cô ta quan sát kỹ hơn, chắc chắn đã không để chúng tôi lợi dụng sơ hở này.

Nhưng có lẽ, cô ta còn nghĩ những người đó đến giúp mình?

Sáng hôm sau.

Tiếng đập cửa inh tai vang lên.

Là Phan Liên Liên.

Tôi ngồi trên giường suốt đêm chờ cô ta đến, vậy mà bây giờ mới mò tới.

Chậm quá.

Tôi lười biếng bước ra mở cửa, chỉ hé ra một khe nhỏ.

“Chuyện gì?”

Mắt cô ta đỏ ngầu, gương mặt méo mó vì tức giận.

“Hà Thi Thi! Tao giết mày!!! Ai cho mày tung mấy video và đoạn ghi âm đó? Ai cho phép mày hả???”

Tôi chống cửa, xoa xoa tai.

“Ồn quá đấy.”

Phan Liên Liên như phát điên, đẩy cửa.

“Mở cửa! Mở ngay!”

Cửa đã bị khóa thêm chốt chống trộm, cô ta cố gắng bao nhiêu lần cũng không đẩy ra được.

Cô ta thử luồn tay qua khe cửa để mở khóa, nhưng ngay lúc đó, tôi “vô tình” tựa người lên cửa.

“Aaaaa!!!”

Tiếng thét chói tai vang lên.

Tôi thờ ơ nhìn bàn tay bị kẹt của cô ta, đang chuyển từ trắng sang đỏ, rồi dần dần bầm tím.

Bất giác, tôi nhớ về kiếp trước.

Nhớ đến những ngón tay tôi đã mất.

So với những gì tôi đã trải qua, nỗi đau này của cô ta—có đáng là gì?

Cửa phòng anh tôi mở ra, tôi thấy chị dâu bước ra ngoài mới nới lỏng lực đè trên cửa.

Phan Liên Liên vừa khóc vừa chửi bới, tức giận bỏ đi.

Tôi ngáp một cái.

“Em đi ngủ bù đây.”

12

Phan Liên Liên định thông qua đám streamer để bôi nhọ gia đình tôi trên mạng, cố tình vu khống chúng tôi.

Nhưng tôi đã kịp thời cung cấp bằng chứng cô ta dựng chuyện cho một đài truyền hình uy tín.

Chỉ sau một đêm, dư luận trên mạng xoay chiều chóng mặt.

Gia đình tôi ngay lập tức trở thành đối tượng được cả mạng xã hội cảm thông.

Mà anh tôi và chị dâu, thay vì bị ảnh hưởng bởi những trò quấy phá của Phan Liên Liên, tình cảm lại càng thêm gắn kết.

Chị dâu vốn đã muốn giúp giải quyết vấn đề trong nhà, khi tôi mở lời, chị ấy lập tức liên hệ với phóng viên truyền hình, giải quyết mọi thứ gọn ghẽ.

Sau đó, anh tôi nhìn tôi đầy nghi ngờ.

“Em làm sao mà liên hệ được với đài truyền hình vậy?”

Tôi cười bí hiểm.

“Anh à, em sống hai đời rồi, chút chuyện này mà không làm được sao?”

Anh tôi không hỏi thêm nữa.

Ngày giấy tờ chính thức về việc giải tỏa được công bố, cả con phố đều rộn ràng niềm vui.

Không ngờ, ngay trong đêm hôm đó, hai mươi vạn tiền mặt mẹ tôi vừa rút lại biến mất không dấu vết.

Số tiền này vốn định dùng để thưởng cho công nhân trong xưởng.

Chúng tôi lập tức báo cảnh sát, và vụ án nhanh chóng được giải quyết.

Từ camera hành trình của một chiếc xe gần đó, cảnh sát đã bắt được hai tên trộm vào đêm hôm đó—

Phan Liên Liên và anh trai cô ta.

Bị bắt tại trận, hai người lập tức khai nhận.

Nhưng số tiền bị trộm không chỉ có hai mươi vạn, mà còn có ba mươi vạn do đối tác chuyển cho ba tôi.

Cảnh sát tiến hành khám xét nhà họ Phan ngay trong đêm.

Và đúng thật, họ tìm thấy số tiền còn lại.

Nghe nói khi cảnh sát đến, ba mẹ của Phan Liên Liên còn đang hí hửng đếm tiền.

Bị bắt quả tang tại chỗ.

Khi cảnh sát còng tay ba mẹ cô ta, họ vẫn cố chụp lấy một xấp tiền, miệng hét lên:

“Đây là tiền của chúng tôi!”

Cuối cùng, cả nhà họ Phan bị kết án vì tội trộm cắp.

Phan Liên Liên bị phạt tám năm tù.

Người nhà cô ta, mỗi người ba năm.

Sau đó, tôi đến trại giam thăm Phan Liên Liên.

Cô ta béo lên không ít, nhưng gương mặt vẫn đầy căm hận, trừng mắt nhìn tôi.

“Chính mày đã gài tao, đúng không? Hà Thi Thi, có phải mày giở trò không?”

Tôi lách qua câu hỏi, mỉm cười.

“Xem ra cuộc sống trong này cũng không tệ. Hy vọng lần sau tôi đến thăm, chị sẽ khổ sở hơn một chút.”

Phan Liên Liên nghiến răng, như thể muốn lao đến bóp chết tôi.

“Hà Thi Thi! Tao có thành quỷ cũng không tha cho mày!”

Tôi nhún vai.

“Vậy đợi đến khi chị thành quỷ rồi nói tiếp nhé.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner