13
Ngày chị dâu lâm bồn, cả nhà chúng tôi túc trực ngoài phòng sinh.
Anh tôi căng thẳng đến mức run cả chân, nhưng để tránh bị chúng tôi phát hiện, anh cứ đi tới đi lui, khiến ai nấy đều chóng mặt.
Ca sinh nở diễn ra suôn sẻ.
Chị dâu sinh một bé gái.
Y tá chuẩn bị trao bé cho anh tôi, nhưng anh ấy chỉ biết bám lấy cửa phòng sinh, mắt dán chặt vào trong.
Ba mẹ tôi dở khóc dở cười, bế cháu đi kiểm tra sức khỏe, để tôi ở lại canh chừng anh tôi.
Đến khi chị dâu được đẩy ra ngoài, anh tôi—một gã đàn ông cao một mét tám lăm—ôm chầm lấy chị dâu mà khóc nức nở.
Đến mức y tá cũng không kéo ra nổi.
Tôi hét lên:
“Anh sắp đè trúng vết mổ của chị dâu rồi!”
Anh tôi nghe vậy liền bật dậy như bị điện giật.
Chị dâu bật cười vì anh ấy.
Trước cửa phòng bệnh, tôi nghe thấy anh tôi nói nhỏ với chị dâu:
“Từ giờ chúng ta không sinh nữa. Không sinh thêm nữa đâu.”
Chị dâu cười cười.
“Xưởng của anh ngày càng lớn, chúng ta đâu phải nuôi không nổi con?”
Anh tôi kiên quyết lắc đầu.
“Tiền của anh để em tiêu. Anh kiếm tiền là để nuôi em. Không phải để nuôi ai khác!”
Tôi lặng lẽ rút tay khỏi tay nắm cửa, quay người rời đi.
Đến giờ, anh tôi vẫn không biết chị dâu không hề thiếu tiền.
Nếu chị ấy không chủ động nói, tôi cũng sẽ để bí mật này chôn vùi mãi mãi.
Ba mẹ tôi đối xử với chị ấy không khác gì với tôi, không có cái gọi là mẹ chồng – nàng dâu, chưa từng bạc đãi chị ấy.
Kẻ thù đã bị trừng phạt, cuộc sống đã trở lại yên bình.
Tôi dường như không còn điều gì tiếc nuối.
Đột nhiên, một người chặn trước mặt tôi.
Tôi ngẩng lên—là vị bác sĩ trẻ kia.
Anh ta cau mày nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi hỏi:
“Cô đã đi kiểm tra sức khỏe chưa?”
Tôi vội vàng gật đầu qua loa.
Anh ta đưa tay ra.
“Đưa tôi xem kết quả xét nghiệm.”
Tôi cười trêu chọc.
“Anh không phải bác sĩ sản khoa sao?”
Anh ta vẫn cứng đầu, không mắc bẫy của tôi.
“Đưa tôi xem kết quả.”
Tôi căn bản là chưa từng đi kiểm tra, lấy đâu ra kết quả mà đưa?
Vì thế, tôi quyết định tránh đi.
Nhưng ngay sau đó, giọng anh ta đầy chắc chắn vang lên từ phía sau.
“Ung thư giai đoạn đầu vẫn có thể chữa khỏi, tiên lượng cũng tốt. Tôi khuyên cô nên nhập viện điều trị ngay bây giờ.”
Tôi cau mày khó chịu, vừa định phản bác thì nghe thấy giọng anh tôi vang lên từ phía sau.
“Thi Thi…”
Chết tiệt!
15
Ba mẹ và anh chị tôi biết chuyện tôi bị bệnh, phản ứng lại rất bình tĩnh.
Thậm chí, họ phân công nhau rất rõ ràng, nhanh chóng sắp xếp mọi thứ cho tôi đâu ra đấy.
Tôi bị ba và anh tôi kéo đi kiểm tra tổng quát, càng kiểm tra, tôi càng thấy chột dạ.
“Anh, chị dâu vừa mới sinh, anh nên về với chị ấy đi.”
Anh tôi mặt mày lạnh tanh.
“Chính chị ấy bảo anh đến. Nếu anh không ngăn lại, có khi chị ấy đã tự mình đến đây với em rồi.”
Tôi quay sang nhìn ba.
“Ba, mẹ còn đang hầm canh ở nhà, ba về xem thử đi?”
Mặt ba tôi còn nặng nề hơn cả anh tôi.
“Canh từ tối qua đã hầm rồi, giờ này chị dâu con chắc đang uống rồi.”
Tôi ỉu xìu.
“Ba với anh làm ơn đừng bày ra cái vẻ mặt này, cứ như thể em thật sự bị ung thư vậy.”
Hai người họ cùng nhìn tôi với ánh mắt lạnh lẽo.
Rồi kết quả kiểm tra cũng có.
Ung thư thận giai đoạn đầu.
May mắn thay, tế bào ung thư vẫn chưa di căn.
Cả nhà thở phào một hơi, đồng thời lập tức sắp xếp cho tôi nhập viện điều trị.
Và thế là, vị bác sĩ trẻ tên Giang Tông đột nhiên trở thành bác sĩ điều trị chính cho tôi.
Ngày nào cũng tận tâm chăm sóc, tận lực đến mức ba mẹ tôi nhìn anh ta mà như đang nhìn con rể tương lai.
Tôi không chịu nổi nữa.
Vừa xuất viện liền cắt đứt liên lạc với anh ta.
Nửa năm sau.
Tôi nằm trên giường, phân vân không biết có nên trở mình hay không.
Ba tôi cười tủm tỉm dẫn một người vào phòng.
Nhìn thấy người đó, tôi tê cứng cả người.
Ba tôi hoàn toàn phớt lờ cảm xúc của tôi, đưa anh ta đến trước mặt tôi, còn chu đáo nói.
“Thi Thi, Giang Tông đặc biệt đến thăm con. Mau dậy tiếp khách đi.”
Nói xong, ba còn tiện tay đóng cửa phòng lại.
Tôi nằm trên giường đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn ngồi dậy, vuốt lại mái tóc.
Dù sao thì, tôi cũng đã nằm viện mấy tháng rồi, bộ dạng thảm hại nào mà anh ta chưa thấy qua?
Giang Tông bật cười, đưa tay vò rối mái tóc tôi vừa mới chỉnh lại.
“Thấy thế nào rồi?”
“Vẫn ổn.”
Chỉ là nằm lâu quá nên mập ra chút.
Anh ta lại cười.
“Tôi dẫn cô đến một chỗ nhé?”
“Không đi.”
Từ sau khi xử lý xong nhà họ Phan, tôi xem mọi nơi ngoài chiếc giường này đều là “xa xôi”.
Giang Tông nói.
“Đi đi, cô sẽ thích nơi đó.”
Tôi nhìn anh ta chăm chú.
“Giang Tông, tôi luôn thắc mắc… Làm sao anh biết tôi bị ung thư?”
Anh ta hơi nghiêng đầu.
“Ồ, có lẽ là kiếp trước.”
Cả người tôi chợt cứng đờ, ánh mắt nhìn anh ta trở nên đầy cảnh giác.
Nhưng anh ta chỉ cười dịu dàng.
“Hoặc có thể là trong giấc mơ thôi. Chỉ là… một giấc mơ không đẹp lắm.”
Hôm đó, tôi vẫn đi ra ngoài với Giang Tông.
Anh ta dẫn tôi đến ngọn đồi phía sau bệnh viện.
Trên đó có một cây đại thụ, trên cây treo đầy những dải ruy băng ước nguyện quen thuộc.
Tôi nhìn những sợi ruy băng, im lặng hồi lâu.
Kiếp trước, khi anh tôi đã phát điên, ở bệnh viện cũng không chịu hợp tác điều trị.
Sau khi chị dâu rời đi, ba mẹ tôi suy sụp nặng nề.
Vì còn phải lo chuyện nhà cửa, họ không đủ sức chăm sóc anh tôi, nên trách nhiệm ấy rơi hoàn toàn lên vai tôi.
Mỗi lần anh tôi điều trị, tôi lại kiệt sức thêm một chút.
Khi chịu không nổi nữa, tôi chạy đến đây, như người chết đuối vớ được cọc, coi cái cây này là hy vọng cuối cùng mà cầu nguyện.
Mà những dải ruy băng trên cây bây giờ—hoàn toàn giống với những gì tôi đã treo lên kiếp trước.
Tôi bỗng nhiên hiểu ra.
“Giang Tông, vậy là kiếp trước anh đã chú ý đến tôi rồi?”
“Ngày nào tôi cũng đứng bên cửa sổ văn phòng, nhìn cô chăm chú cầu nguyện. Tôi nghĩ, đây chắc chắn là một cô gái vừa mạnh mẽ vừa lương thiện.
Sau này có cơ hội tiếp xúc, tôi lại càng không thể không quan tâm đến cô.
Nhưng đến cái ngày cô đưa anh trai quay lại bệnh viện, tôi đã không còn gặp lại cô nữa.”
…