6
Hạ Hành Kiêu gửi cho tôi một tin nhắn: [Có tiến bộ.]
Tôi nắm lấy cơ hội, trả lời: [Vậy tiền tiêu vặt tháng sau…]
Chữ chưa đánh xong, anh đã trả lời tôi trước: [Tính sau.]
Tôi cắn răng: [Vậy tháng sau em không phục vụ anh nữa, mèo con bãi công. jpg.]
Anh trả lời ngay: [Bác bỏ.]
Ngay sau đó gửi tới tin thứ hai: [Chỉ gửi hai mươi vạn.]
Đàm phán thành công!
Tôi cũng đã nắm được điểm yếu của anh ấy. Hạ Hành Kiêu nhếch môi với tôi, xoay người trở lại thư phòng,
tiếp tục bàn công việc với các chú bác.
Tạ Nam Huân nhìn thấy tôi và Hạ Hành Kiêu tương tác, hạt giống ghen tị mọc rễ nảy mầm trong đáy mắt cô
ta.
“Năm đó là tôi cứu Hạ Hành Kiêu, tôi hẳn là bạch nguyệt quang của anh ấy! Dựa vào cái gì anh ấy cũng
không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái, ngược lại lại coi trọng loại trà xanh ham hư vinh, hám tiền như cô!”
Tôi cười nhạo: “Làm sao vậy đại tiểu thư, rốt cục phát hiện thế giới không phải vây quanh một mình cô, bị
tổn thương sao?”
Tạ Nam Huân bị tôi chọc giận bỏ đi.
Thật ra, thứ tôi tranh giành căn bản không phải đàn ông. Mà là lương tháng ba mươi vạn, còn có rất nhiều
lễ vật quý báu.
Không bằng Tạ Nam Huân trực tiếp ra giá với tôi. Nếu như cô ta cho nhiều hơn Hạ Hành Kiêu. Nói không
chừng…… Tôi thật sự sẽ cân nhắc rời khỏi Hạ Hành Kiêu.
Cô ta chưa từng nghèo.
Chưa từng phải ăn không đủ no, đói bụng đến mức đi trộm đồ ăn.
Chưa từng không mua nổi băng vệ sinh, dùng giấy nhám thay thế, làm bẩn quần bị bạn học cười nhạo.
Chưa từng dùng bột giặt để tắm.
Chưa từng vì nấu nước gội đầu vào mùa đông mà bị bố ruột mắng trên đầu có phân sao nhất định phải lãng
phí khí ga.
……
Nghèo đói khiến tôi cảm thấy mình rất ti tiện, không xứng đáng có được thứ tốt.
Con người luôn bị những thứ không thể thiếu vây khốn cả đời.
Thiên chi kiêu nữ như Tạ Nam Huân không thể hiểu được, tình yêu dành cho tiền bạc của chúng tôi sâu
đậm đến mức nào.
7
Tiệc mừng thọ vẫn chưa bắt đầu.
Khu vườn của Hạ gia được xây dựng rất đẹp, tôi ra ngoài đi dạo trong vườn.
Không biết từ lúc nào đã đi đến nơi hẻo lánh. Bỗng nhiên, có người từ phía sau dùng sức đẩy tôi một cái.
Tôi lăn xuống mấy chục bậc thang, ngã đến đầu rơi máu chảy. Trong tầm nhìn mơ hồ, thấy Tạ Nam Huân
đứng ở chỗ cao, lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi bật cười.
Cô ta không còn thiện lương, có phải không thể ở cùng một chỗ với Hạ Hành Kiêu nữa không?
Khi tỉnh dậy, xung quanh tối đen.
Tôi không nhịn được nói đùa: “Anh Hành Kiêu! Trời tối quá, có phải anh không thắp nến không?”
Hạ Hành Kiêu nắm lấy tay tôi: ‘Đừng sợ, chỉ là bị mù tạm thời thôi.”
“Bác sĩ nói là do cục máu đông chèn ép thần kinh thị giác, chờ máu đông tan hết, thị lực của em sẽ dần dần
khôi phục.”
Lạ thật.
Hạ Hành Kiêu lần nào cũng có thể phát hiện ra tâm tình chân thật của tôi.
Tôi nắm chặt tay anh ấy, tay kia nắm lấy tay áo anh: “Bao lâu nữa em mới nhìn thấy được?”
“Một hai tháng.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Tôi cảm thấy hơi yên tâm.
Hạ Hành Kiêu nghiêm giọng hỏi: “Có phải Tạ Nam Huân đẩy em không?
Tạ Nam Huân cũng ở đây, cô ta khẩn trương nói: “Tôi không có… không phải tôi!”
Bình luận vẫn chưa cho thấy Hạ Hành Kiêu sẽ gặp nguy hiểm gì, khi nào và ở đâu.Tôi bây giờ là một người
mù, vừa yếu đuối vừa không thể tự lo cho bản thân, chỉ sợ không cứu được anh ấy.
Tạ Nam Huân có hào quang nữ chính, có thể cứu anh ấy.
Dù cho tôi muốn Tạ Nam Huân biến đi, nhưng giờ vẫn phải bảo vệ cô ta trước. Như vậy mới có thể bảo vệ
được vinh hoa phú quý của tôi.
“Không phải cô ấy…… Giày cao gót làm trẹo chân, là em không cẩn thận ngã xuống.”
Với tính cách có thù tất báo của tôi, một chút ấm ức cũng phải phóng đại lên gấp 10 lần, không có khả năng
lại bảo vệ Tạ Nam Huân lúc này.
Cho nên, Hạ Hành Kiêu tin lời tôi.
Anh ấy ôm tôi vào lòng, lời nói tràn đầy ý cảnh cáo: “Tạ tiểu thư, tôi giữ lời hứa, cho cô ở biệt thự Chiêm
Hoài, chỉ là trả lại ân tình cũ cho cô.”
“Tôi không thích cô, xin cô an phận thủ thường. Sau này, nếu cô dám làm ra chuyện tổn thương Tịnh Ninh,
tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
“Tôi không phải người tốt, cô nhớ cho kỹ.”
Kịch bản của hai người là ngược luyến tình thâm. Hạ Hành Kiêu giai đoạn đầu, quả thật không yêu cô ta,
càng che chở tôi hơn.
Tạ Nam Huân run giọng nói: “Hạ tiên sinh, sao anh có thể nghĩ tôi như vậy? Tôi vẫn luôn muốn làm bạn tốt
với Tịnh Ninh…… Sao lại hại cô ấy?”
Tạ Nam Huân thương tâm rời đi.
Tôi nói với Hạ Hành Kiêu: “Em đã tìm đại sư tính qua, hai chúng ta gần đây có tai ương huyết quang.
Chuyện của em ứng nghiệm rồi, anh ra ngoài cẩn thận một chút, nên mang theo nhiều vệ sĩ hơn.”
“Được.”
Tôi rầm rì, nũng nịu mở miệng: “Anh Hành Kiêu~đầu em đau quá, cần mười cái túi, tám cái vòng vàng mới
có thể chữa khỏi.”
Hạ Hành Kiêu siết chặt khuỷu tay, ôm chặt tôi: “Mua hết cho em.”
Anh ấy làm tôi luôn cảm thấy mình quý giá. Nếu như cuối cùng anh ấy thật sự như cốt truyện, yêu Tạ Nam
Huân, tôi hẳn là sẽ rất đau buồn.
Tôi lắc lư cái bụng đầy ý nghĩ xấu, nhất định phải ngăn cản bọn họ yêu nhau.
Tạ Nam Huân động thủ với tôi trước. Lần sau nếu giở trò xấu, tôi có thể yên tâm thoải mái ra tay mạnh mẽ.