Advertise here
Chim Hoàng Yến Xoay Chuyển Cốt Truyện

Chương 5



8
Đột nhiên bị mù là một chuyện rất đáng sợ.
Tôi đã vấp ngã rất nhiều. Hạ Hành Kiêu bảo người hầu bọc kín tất cả đồ dùng trong nhà, tránh để tôi va
chạm và bị thương.
Tôi rất không có cảm giác an toàn, đặc biệt lệ thuộc vào Hạ Hành Kiêu.
Anh ấy đi toilet, tôi nhất định phải túm góc áo anh chờ anh.
Nhưng gánh nặng hình tượng của anh ấy quá lớn, lúc đi vệ sinh nhất quyết không cho tôi bám lấy anh ấy..
Tôi đứng ngoài đập cửa.
“Anh Hành Kiêu, em cũng đâu ghét bỏ anh.”
“Yên tĩnh đợi mười phút, thưởng mười vạn.”
“Được.”
【Mười vạn đã được chuyển vào tài khoản.】
Tôi ôm điện thoại, cười hì hì.
Hạ Hành Kiêu đích thân đút tôi ăn cơm, tắm rửa cho tôi. Tuy rằng mỗi lần tắm rửa, anh ấy lại cùng tôi làm ra
chuyện không thể miêu tả.
Tôi không lười biếng nữa, ở trên giường giống như được tiêm máu gà, một chút cơ hội cũng không để lại
cho Tạ Nam Huân.
Tôi còn làm chuyện trước kia anh bảo tôi làm, nhưng trước đó vẫn luôn từ chối. Thỏa mãn một số sở thích
kỳ quái của anh ấy.
Hô hấp của Hạ Hành Kiêu rối loạn.
“Tịnh Ninh… em muốn anh lập tức đi chầu ông bà, để kế thừa tất cả tài sản của anh sao?”
Tôi biết rõ còn cố hỏi: “Vậy anh thích không?”
Hạ Hành Kiêu dùng hành động thực tế nói cho tôi biết, anh ấy vì tôi mà bị ma ám. Lúc động tình, anh hỏi tôi:
“Tịnh Ninh…… Em thích không?”
Tôi luôn làm những việc như thế này với tâm thái như đang đi làm. Nhưng phản ứng của cơ thể luôn trung
thực.
Tôi cũng thấy thoải mái.
Hạ Hành Kiêu buồn cười ra tiếng, khó nén đắc ý.
Tôi ôm chặt anh, dịu dàng nói: “Anh Hành Kiêu, em chỉ có một người đàn ông là anh. Nhưng em xác định,
anh chắc chắn là người phù hợp nhất với em.”
Anh ấy bóp eo tôi, lòng bàn tay nóng bỏng.
“Để anh chết ở trên người em, cũng không phải không được…”
Một đêm hoang đường.
9
Ngày hôm đó, Hạ Hành Kiêu hẹn một vị đại lão ở câu lạc bộ nói chuyện. Anh ấy đã đặt cho tôi một phòng
riêng, còn gọi rất nhiều điểm tâm tôi thích ăn.
“Thư ký Trần và má Vương sẽ ở đây chăm sóc em, em cần gì cứ nói với họ. Anh đi một chút sẽ tới, em ngồi
yên ở chỗ này, đừng đi lung tung.”
Tôi bị anh ấy chọc cười.
Thật không ngờ lại cảm nhận được tình thương của cha ở trên người Hạ Hành Kiêu.
Hạ Hành Kiêu dặn dò thư ký Trần vài câu rồi mới rời đi. Tôi ăn điểm tâm uống trà, trong lòng không hiểu sao
có chút bồn chồn.
Không được nhìn thấy bình luận bằng mắt thường. Nó giống như một tín hiệu được truyền qua sóng não
hơn.
Trong bối cảnh mơ hồ, tôi rõ ràng “nhìn thấy” một loạt bình luận mới:
【Trong câu lạc bộ, một đám bắt cóc cầm súng xông vào, ám sát nam chính.】
【Nữ chính tắt công tắc điện, tranh thủ thời gian cho nam chính.】
【Cuối cùng, một tên côn đồ trốn trong bóng tối, nhắm về phía nam chính bắn một phát, nữ chính đã chắn
súng cho nam chính.】
Hạ Hành Kiêu đang nói chuyện quan trọng với đại lão, điện thoại sẽ tắt máy. Tôi sợ toát mồ hôi lạnh.
“Thư ký Trần, mau lên lầu thông báo cho Hạ tiên sinh, có một đám bắt cóc cầm súng sắp tới! Chúng muốn
giết anh ấy”
Thư ký Trần xông lên lầu.
Tôi nói với má Vương: “Má Vương, phiền má đi tắt cầu dao điện.”
Má Vương lỡ tay làm đổ điểm tâm, hoảng loạn nói: “Bọn họ có súng… Tôi chỉ là người làm công, không
muốn chịu chết!”
Má Vương chạy trối chết. Bà ấy lựa chọn tự bảo vệ mình, là chuyện thường tình, tôi hiểu bà.
“Tôi” mới là quan trọng nhất.
Nếu đổi ngược lại, tôi cũng sẽ chạy trước.
Trong khoảng thời gian này, cục máu đông đè nén thần kinh thị giác đã tan được một phần. Bây giờ tôi
không hoàn toàn mù, có thể nhìn thấy đường nét đại khái của vật thể.
Tôi vội vàng báo cảnh sát.
Dưới lầu có vệ sĩ của Hạ Hành Kiêu, giờ phút này đã truyền đến tiếng súng và tiếng đánh nhau. Chờ cảnh
sát tới, e rằng không kịp rồi.
Tôi không thể ngồi chờ chết, mò mẫm ra cửa, đi tắt công tắc điện. Xung quanh đều là người qua đường
chạy trốn.
Tôi đã vấp ngã trên đường đi, bị ngã, mặt mũi bầm tím. Và rồi, tôi bị lạc.
Tôi là một người mù, căn bản không tìm được chốt điện ở đâu. Đúng lúc đó, điện cúp.
Là Tạ Nam Huân tắt cầu dao điện sao?
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cầu nguyện Hạ Hành Kiêu có thể xoay chuyển cục diện, gặp dữ hóa lành. Tiếng
súng ngừng dần, bọn bắt cóc bị chế ngự.
Điện lại được bật lên.
Tôi rơi vào vòng tay quen thuộc.
Giọng của Hạ Hành Kiêu chưa bao giờ hoảng loạn như thế: “Tịnh Ninh, em không sao chứ?”
“Em không sao… anh có bị thương không?”
“Anh cũng không sao.”
Tôi luôn chú ý góc cầu thang, nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ giơ súng lên, nhắm vào Hạ Hành Kiêu.
“Cẩn thận!”
Tôi dùng sức đẩy Hạ Hành Kiêu ra. Viên đạn sượt qua má tôi, để lại một vết máu.
Tôi sợ tới mức ngã nhào xuống đất, ôm đầu run lẩy bẩy. Cuối cùng, tên côn đồ kia cũng bị chế ngự.
Tạ Nam Huân chạy tới, lo lắng hỏi: “Hạ tiên sinh, ngài không sao chứ?”
Hạ Hành Kiêu bế tôi đang bị dọa thành ngốc từ dưới đất lên, ôm tôi như công chúa. Tôi rúc vào trong lòng
anh ấy, run như cầy sấy.
Hạ Hành Kiêu hôn trán tôi hai cái, run giọng nói: “Không sao… Em không trúng đạn.”
Anh ấy lặp lại một lần nữa, như là đang tự an ủi mình: “Em không trúng đạn.”
Hạ Hành Kiêu trực tiếp bỏ qua Tạ Nam Huân, chạy thật nhanh đưa tôi đi chữa trị.
Tôi dần dần hồi hồn.
Khặc khặc khặc.
Thời khắc tỏa sáng của nữ chính, đã bị tôi cướp được!


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner