– Chính Đông, em không muốn sống với anh nữa. Chúng ta ly hôn đi!
– Hiểu Thanh, em đang nói gì vậy?
– Anh nghe không hiểu sao? Em muốn ly hôn!
Hiểu Thanh cố ý nhắc lại lần nữa cho Chính Đông nghe. Dù phải lặp lại bao nhiêu lần cô cũng sẽ làm vậy. Cô không thể tiếp tục cuộc sống như hiện tại được. Anh không yêu cô, cuộc hôn nhân tạm bợ này đã diễn ra suốt ba năm rồi cũng đến lúc nó phải kết thúc. Níu kéo chỉ khiến cả hai thêm khó xử.
Chính Đông hắng giọng cố gắng cứu vãn tình thế thêm đôi chút.
– Hiểu Thanh, tôi thực sự không hiểu. Đã có chuyện gì?
– Không hiểu? Em đã nói đến vậy anh còn không hiểu hay anh cố tình không hiểu?
Từng câu từng chữ cô nói đâu phải đánh đố ai mà anh lại không hiểu. Chắc chắn vì nhân tình bên ngoài của anh nhiều đến nỗi anh chẳng thể nào nhớ nổi nên mới có dáng vẻ hiện tại.
Hiểu Thanh nuốt uất nghẹn vào trong.
– Tuệ Lâm đ ánh em. Cô nhân tình bên ngoài của anh đấy, cô ta đã đ ánh em!
Gương mặt Chính Đông có chút bối rối. Anh nhíu mày suy nghĩ đôi chút rồi như sực nhớ ra điều gì. Dường như anh đã hiểu chuyện mà Hiểu Thanh nhắc đến.
Nhìn sắc mặt Chính Đông, Hiểu Thanh đoán chắc anh đã biết. Cô cười nhạt, giọng điệu đầy châm biếm.
– Ba năm qua, anh ở bên ngoài có những ai em không quan tâm nhưng từ khi nào nhân tình của anh lại dám đến tận nhà rồi đ ánh em như vậy hả? Anh cho phép cô ta sao?
– Không! Tôi không cho phép. Không có.
Chính Đông vội vàng phủ nhận. Anh chưa từng cho phép chuyện này xảy ra, nếu Hiểu Thanh không nói anh cũng sẽ không biết.
Hiểu Thanh thở dài, ánh mắt đối với Chính Đông khác hẳn mọi ngày. Lạnh lùng và xa cách hơn nhiều.
– Chính Đông, em vẫn luôn không can thiệp vào cuộc sống riêng của anh. Lần này là nhân tình của anh vượt giới giới hạn, dù sao chúng ta cũng không có tình cảm với nhau. Ba năm qua đủ rồi, kết thúc đi!
Không phải anh mà là cô chủ động nói ly hôn đầu tiên. Hiểu Thanh từng mong chờ rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nhưng hiện tại chẳng bao giờ giống ước mộng. Anh không có tình cảm, cô càng không thể cố chấp bên người vô cảm ba năm không thay đổi được.
Ba năm bên nhau coi như cả hai đã làm tròn trách nhiệm đối với đôi bên. Kết thúc để anh đi tìm người mới, còn cô trở về cuộc sống không có anh trước kia.
Chính Đông thôi không nhìn vào mắt Hiểu Thanh. Tâm trạng anh hiện giờ có chút khó nói, cảm giác bức bối khó chịu vô cùng dường như có cả sự tức giận.
Cánh tay Chính Đông dần buông lỏng, anh nhìn thẳng vào mắt cô. Ngữ điệu đột ngột trầm xuống.
– Chuyện ly hôn sẽ không thể!
– Sao lại không thể? Chúng ta đã có thoả thuận ngay từ đầu rồi mà. Anh cũng nói…
Lời Hiểu Thanh chưa dứt đã bị Chính Đông chen ngang. Anh nhanh chóng phủ nhận bằng thái độ kiên quyết.
– Em quên cái thoả thuận đó đi và tôi cũng không nhớ mình đã nói gì nữa.
– Anh không thể vô lý như thế được. Sau khi kết hôn chúng ta đã giao kèo, chẳng phải anh còn muốn giúp nếu em muốn đến với người khác sao?
– Vậy là em muốn đến với người khác?
– Em không có ý này. Em chỉ muốn ly hôn thôi.
Chính Đông nhàn nhã đáp lại một câu rồi đứng dậy. Anh đưa mắt nhìn cô, kiên quyết khẳng định.
– Không có chuyện ly hôn! Em tốt nhất đừng nghĩ đến nữa.
– Chính Đông! Nếu anh không không đồng ý, em sẽ đơn phương ly hôn.
Đâu nhất thiết phải có sự chấp nhận của anh mới có thể ly hôn, một mình cô vẫn có quyền làm điều đó. Cô còn nói những chuyện này đơn giản vì tôn trọng anh mà thôi.
Chính Đông bước đến chỗ Hiểu Thanh, khoảng cách giữa hai người ngày một gần.
Cảm nhận điều không ổn, Hiểu Thanh lùi dần về sau. Ngay khi cô định đứng dậy rời đi, anh vội vàng giữ tay cô lại.
Chính Đông dùng lực mạnh kéo cả người Hiểu Thanh ngồi về chỗ cũ. Anh đặt hai tay lên thành ghế chắn ngang không cho cô cơ hội để chạy trốn. Hiểu Thanh nhíu mày khó chịu vì hành động của Chính Đông. Cô cố đẩy anh ra nhưng bất thành.
– Chính Đông, anh muốn làm gì? Anh mau bỏ ra! Bỏ em ra.
Chính Đông không đáp lại cũng không phản ứng với những lời Hiểu Thanh nói. Anh mặc kệ cô muốn phản kháng thế nào, gương mặt tỏ rõ vẻ không quan tâm.
Không thể làm được gì, Hiểu Thanh bất lực dừng lại.
– Chính Đông, anh quá đáng rồi đấy!
Hiểu Thanh thực sự không chịu được bản tính ngang ngược của Chính Đông. Nén tiếng thở dài vào trong, cô muốn biết lý do để ít nhất bản thân không phải khó chịu như hiện tại.
– Sao anh phải hành xử như vậy? Bên cạnh nhau không có hạnh phúc thì chia tay. Chẳng lẽ anh cứ muốn sống thế này mãi?
– Bây giờ không phải lúc!
– Anh nói gì? Sao bây giờ lại không phải lúc?
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.