Chương 4
– Tôi cần em thêm một thời gian, đợi đến khi đó em muốn gì tôi cũng đồng ý!
– Cần em sao? Anh muốn làm gì?
Chính Đông dịu dàng chỉnh lại chỗ tóc rối của Hiểu Thanh, anh cười đáp.
– Em chỉ cần biết đến thế là được.
– Chính Đông, em không phải công cụ của anh cũng không phải đồ vật anh muốn sở hữu dùng lúc nào thì tuỳ ý.
Hiểu Thanh không của chịu làm đồ vật trong tay Chính Đông. Cô có quyền tự do của mình, anh không có tư cách can thiệp. Lại còn muốn đợi đến khi xong việc anh sẽ buông tay, anh đã quá tự tin rồi.
Thái độ bất hợp tác ngang bướng của Hiểu Thanh hiện rõ ra bên ngoài. Chính Đông không chút tức giận, anh mỉm cười nhẹ nhàng nói với cô.
– Nếu em nghĩ có thể ly hôn được thì cứ làm, tôi không cản.
– Anh!
Chính Đông không nghe Hiểu Thanh nói hết câu. Anh buông tay khỏi ghế rồi đứng dậy, ánh mắt từ trên xuống nhìn vào chỗ cô.
– Chuyện Tuệ Lâm tìm em gây chuyện, tôi sẽ xử lý cô ta. Em không cần bận tâm đến!
– Nếu không phải Tuệ Lâm mà là những cô gái khác thì thế nào? Ở bên ngoài anh có nhiều nhân tình như vậy, chẳng lẽ em phải chịu đựng thêm nhiều lần nữa.
– Sẽ không xảy ra đâu. Tôi hứa với em!
Hiểu Thanh không nói thêm lời nào. Cô quay mặt sang hướng khác, không muốn đối diện anh.
Ba năm qua, những cô gái bên cạnh Chính Đông nhiều không kể hết. Hôm nay là Tuệ Lâm tuỳ tiện đến gây chuyện. Nhưng chưa chắc sau này cô ta sẽ không đến bởi hôm nay thái độ Tuệ Lâm nói về quan hệ của cô ta và Chính Đông rất kiên quyết. Nếu thực sự Chính Đông giải quyết êm xuôi việc của Tuệ Lâm, vậy tương lai thì sao? Không phải Tuệ Lâm thì cũng là cô gái khác thôi.
Hiểu Thanh muốn ly hôn có điều chuyện ly hôn chẳng dễ dàng gì. Những lời Chính Đông vừa nói không phải đôi ba lời nói suông. Anh không th ách th ức cô chỉ là đang muốn nhắc nhở điều cô muốn hiện tại là không thể.
Nhận lại sự im lặng từ Hiểu Thanh, Chính Đông cũng không nhắc thêm về chuyện cũ nữa. Anh không muốn để cô khó chịu cũng như giảm khoảng cách và bầu không khí căng thẳng giữa hai người. Nguyên nhân do anh mà ra, Chính Đông không thanh minh vì làm điều ấy chỉ khiến anh trông hèn nhát.
Chính Đông đưa tay lên vừa định chạm vào người Hiểu Thanh, cô lập tức phản ứng gay gắt nhanh chóng ngả người về sau rồi hất tay anh ra ngoài.
Giọng điệu của Hiểu Thanh vô cùng khó chịu.
– Anh lại muốn gì nữa?
– Tôi chỉ muốn xem vết thương trên mặt em thôi.
– Em không cần anh quan tâm.
– Nhưng tôi muốn làm!
Chính Đông vẫn luôn ngang ngược và vô lý như vậy, từ chuyện ly hôn đến những việc khác mặc cho cô không đồng ý anh vẫn cố chấp theo ý mình.
Không để tâm người con gái trước mặt bằng lòng hay không, Chính Đông đưa tay lên khẽ chạm vào má Hiểu Thanh. Nơi đang có vết đỏ ửng vì bị đ ánh. Anh dịu dàng xoa nhẹ muốn giúp cô bớt đ au, từng động tác đều vô cùng nhẹ nhàng ân cần.
Hiểu Thanh lần né tránh nhưng vẫn không thể tránh được Chính Đông, cô đành để anh muốn làm gì tuỳ ý cô không nói thêm nữa. Lặng lẽ quan sát người đàn ông đối diện, tâm trí Hiểu Thanh xuất hiện thêm vài suy nghĩ.
Giá như anh thật sự quan tâm cô như lúc này, giá như anh yêu thương cô thật lòng thì tốt biết mấy. Khi đó cả hai sẽ không phải sống những ngày tháng tạm bợ cũng không cần nghĩ đến th ỏa thu ận từng có.
Đáng tiếc tất cả những suy nghĩ hiện tại của cô đều không phải thực tại bởi thực tại luôn khác xa so với tưởng tượng. Anh sẽ chẳng bao giờ yêu cô, trong tim anh vẫn luôn lưu giữ hình bóng người khác.
Sau khi giúp Hiểu Thanh bôi thuốc lên vết thương, Chính Đông đứng dậy lặng lẽ quay lưng đi. Anh biết cô không muốn gần anh nên tự hiểu bản thân phải làm gì.
Đưa mắt nhìn bóng dáng người đàn ông khuất dần, không còn nghe tiếng bước chân của anh nữa, cô mới thả lỏng bản thân. Anh nói anh cần cô, nhưng cần cô vì chuyện gì anh lại không nói. Điều đó khiến cô thắc mắc nhiều hơn. Ba năm qua, anh chưa từng nói những điều này với cô, thậm chí cô còn tưởng sự tồn tại của mình với anh là vô nghĩa.
Hiểu Thanh muốn biết rõ lý do anh cần cô để làm gì. Dù sao cũng bởi chuyện ấy mà cô không thể ly hôn. Nếu tìm hiểu được sự thật biết đâu mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Rời khỏi phòng khách, Chính Đông lặng lẽ trở về phòng riêng. Đẩy cửa bước vào trong, anh ngồi xuống giường đầy mệt nhọc. Hơi thở có chút nặng nề, cả người cảm thấy không được thoải mái. Chỉ đơn thuần là nghe một số chuyện, làm một vài thứ đơn giản cũng khiến anh uể oải.
Nhớ lại chuyện vừa rồi, Chính Đông chỉ có thể thở dài. Anh không ngờ Tuệ Lâm lại có thể ngang ngược đến thế, cô ta dám đến tận đây gây chuyện với Hiểu Thanh. Anh vốn không muốn Hiểu Thanh gặp Tuệ Lâm, tuy rằng đã cố gắng để tránh mặt nhưng vẫn là Tuệ Lâm chủ động làm hỏng.
Nén thở dài một tiếng, Chính Đông đứng dậy tiến đến chỗ chỗ bàn làm việc. Anh mở ngăn kéo lấy ra một tờ giấy được giấu sâu bên trong.
Dòng chữ được in đậm bằng mực đen thu gọn trong tầm mắt “Phiếu chẩn đoán” cùng con dấu đỏ của bệnh viện. Nhưng tờ giấy đã được cất ở đây khá lâu khiến chỗ ghi tên người khám mờ dần không thấy rõ.