Advertise here
Cưới Thay

Chương 5



Chương 5
Chính Đông nhìn tờ giấy chẩn đoán rất lâu. Anh trầm tư một hồi rồi cẩn thận cất nó vào vị trí cũ, nơi mà không ai có thể tìm thấy. Làm xong một số việc riêng, Chính Đông thu xếp lại gọn gàng giấy tờ trên mặt bàn. Đang loay hoay bận rộn, tiếng động từ bên ngoài cửa vang lên thu hút sụ chú ý của anh.
Quay đầu nhìn về sau, Chính Đông thấy Hiểu Thanh bước vào trong. Hai người chạm mắt nhau nhưng không nói với nhau lời nào. Anh vốn định chủ động bắt chuyện, sau đó lại không đủ can đảm để lên tiếng trước.
Bầu không khí giữa hai người trở nên gượng gạo. Chẳng biết từ bao giờ khoảng cách lại xa vời đến vậy.
Hiểu Thanh không muốn làm phiền Chính Đông. Cô chỉ đến lấy món đồ bản thân để quên trong phòng của anh rồi sẽ nhanh chóng rời khỏi đây. Ngay khi cô quay lưng vừa định bước đi, Chính Đông đột nhiên lên tiếng.
– Đêm nay em ngủ ở đây đi.
Cô tròn mắt kinh ngạc, đứng hình vì câu nói của anh. Hình như cô không nghe lầm, Chính Đông đang đề nghị cô ở lại.
Bên cạnh nhau ba năm, hai người vẫn luôn rõ ràng và giữ khoảng cách trong chuyện giường chiếu. Bỗng nhiên Chính Đông thay đổi suy nghĩ khiến cô không nắm bắt kịp.
Hiểu Thanh chần chừ giây lát rồi vẫn quyết định từ chối. Hai người không mặn nồng như các cặp đôi khác, hơn nữa còn đang trong giai đoạn sắp ly hôn. Bây giờ chuyển sang chung phòng cô cảm thấy không hợp lý lắm.
– Em sẽ ngủ bên phòng mình, anh cứ ở đây đi.
Dứt khoát từ chối, Hiểu Thanh nhanh chân bước đi. Ngặt nỗi đôi chân còn chưa đi được xa, Chính Đông đã vội giữ lại. Anh ôm chầm lấy cô từ đằng sau, Hiểu Thanh có thể cảm nhận thân hình to lớn của anh đang ôm chặt mình.
Hơi thở nặng nề phà lên cổ cô, anh tựa đầu vào đôi vai gầy ấy. Ngữ điệu giống một người đang có nhiều mệt mỏi.
– Em ở lại được không?
Cô phản ứng gay gắt, nhanh chóng gỡ tay anh ra khỏi người.
– Chính Đông, anh làm trò gì vậy? Buông em ra, em đã nói không muốn ở rồi mà.
– Một đêm thôi. Chúng ta là vợ chồng chẳng lẽ chuyện này lại không được?
– Vợ chồng sao?
Hiểu Thanh cảm thấy rất nực cười. Cô quay người đối diện Chính Đông. Cô nhìn thẳng vào anh, ánh mắt có phần trách móc.
– Suốt ba năm qua, anh có từng coi em là vợ anh không? Ngay từ khi bắt đầu chính anh là người đã muốn biến cuộc hôn nhân này thành một cuộc thoả thuận.
– Chính Đông, anh đừng mong chờ gì ở em. Nếu như anh muốn thì ra ngoài tìm mấy cô nhân tình của mình đi, em không phải chỗ để anh giải quyết.
Không kìm nén cơn tức giận, Hiểu Thanh cứ thế mà nói hết nỗi lòng mình. Chẳng phải tự nhiên mà Chính Đông thay đổi nhanh đến thế, chắc chắn phải có nguyên do. Nhưng nguyên do đó là gì thì cô lại không muốn bận tâm.
Ba năm qua Chính Đông chưa một lần động vào người cô. Bây giờ anh chủ động ôm cô, làm những hành động thân mật với cô. Điều ấy chỉ khiến cô thêm khó chịu mà thôi. Hiểu Thanh cảm giác như Chính Đông đang coi cô giống nhân tình.
Chính Đông thở hắt một hơi, dáng vẻ hiện tại vô cùng chán chường kèm thêm chút bực bội.
– Hiểu Thanh, em đừng cứng nhắc quá được không? Tôi chỉ đang muốn gần gũi em thôi mà.
– Anh làm vậy để làm gì? Chúng ta sắp ly hôn rồi, những điều anh làm đều không cần thiết.
– Ngày nào chúng ta chưa ly hôn, tôi vẫn là chồng em và tôi có quyền động vào em.
– Chính Đông, hôm nay anh sao vậy? Anh không giống anh thường ngày.
Hiểu Thanh không nhận ra người chồng mẫu mực của mình. Chính Đông không cư xử thô lỗ như vậy, mặc dù anh có chút cứng ngắc nhưng không phải kiểu người vô lý. Hiểu Thanh cảm thấy sau chuyện của Tuệ Lâm, thái độ Chính Đông thay đổi hẳn.
Rốt cuộc anh đang có suy nghĩ gì đây?
Hiểu Thanh lắc đầu khó hiểu, cô không đôi co thêm với anh mà quay người rời đi. Hiện tại nối chuyện cùng anh chỉ khiến cô thêm đau đầu. Người đứng trước mặt không giống người trước đây cô biết.
Hơn nữa chuyện anh muốn gần gũi cô thực sự vô nghĩa. Nếu là cô của trước kia chắc chắn cô sẽ có chút hi vọng và mong đợi ngày ấy diễn ra. Còn thực tại, cô không để tâm quá nhiều đến nó nữa rồi. Cảm giác như có hay mất cũng không quan trọng.
Vẫn giống như lần đầu, ngay khi Hiểu Thanh muốn rời đi, Chính Đông lập tức ngăn cản. Lần này lực tay anh mạnh hơn, dường như không muốn buông tay khỏi cô.
– Chính Đông, anh…
Hiểu Thanh bực bội muốn nói anh vài lời nhưng kịp hết câu đã bị anh cắt ngang.
– Tôi nói em ở lại thì ở lại. Đừng có bướng!
– Chính Đông, em nói rồi. Nếu anh muốn tìm người giải quyết nhu cầu thì đến gặp mấy cô nhân tình của anh.
Ngay khi Hiểu Thanh vừa dứt câu, Chính Đông nhanh chóng đẩy cô ngã xuống giường. Anh đặt hai tay xuống nệm chắn ngang không cho cô cơ hội trốn tránh.
– Dù bên ngoài tôi có bao nhiêu nhân tình thì em vẫn là vợ tôi. Phục vụ tôi là nghĩa vụ của em!

               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner