Kiếp trước, khi ta đang hái thuốc, đã cứu Thái tử Tiêu Cảnh Minh rơi xuống vực.
Hắn nói muốn báo ân, nhưng chẳng cho vàng bạc, lại cưỡng ép ta làm Phụng Nghi.
Chớp mắt hắn đã quên mất ta là ai.
Trong phủ Thái tử, ta bơ vơ không người thân thích, lại không được sủng ái, thiếu ăn thiếu mặc, bị mọi người xa lánh, cuối cùng vì va phải Lương đệ được Tiêu Cảnh Minh sủng ái nhất, bị hắn hạ lệnh đánh chết, người nhà không quyền không thế cũng bị liên lụy.
Mở mắt ra lần nữa, ta trở về ngày gặp Tiêu Cảnh Minh đang hôn mê dưới chân vách núi.
Ta sờ lấy lưỡi hái sau lưng rồi chém chết hắn.
1
Trời cao quả có mắt!
Ta nhìn y phục vải thô trên người, trâm cài tóc bằng cành gai, giày gai, giỏ thuốc và lưỡi hái, chắc chắn mình đã trọng sinh về ngày gặp Tiêu Cảnh Minh.
Hắn vì bị người ta truy sát, trọng thương hôn mê.
Kiếp trước, ta đưa hắn về nhà, tận tâm chăm sóc, sau khi hắn khỏe lại, nói rõ thân phận, tiêu sái rời đi, hứa hẹn ngày sau ắt có báo đáp.
Kết quả nửa tháng sau, chẳng những không đưa tới vàng bạc châu báu, ngược lại ban chỉ triệu ta vào phủ Thái tử hầu hạ.
Trong phủ thiếp thất nhiều vô số kể, ta chỉ được phong làm Cửu phẩm Phụng nghi, địa vị thấp kém, lại không có gia thế để dựa dẫm, nên bị xa lánh.
Người hầu cũng thấy gió chiều nào che chiều ấy, trong viện của ta lúc đầu còn có chút cơm thừa canh cặn, sau đó đến cả ba bữa cũng bị cắt xén.
Cuối cùng, ta vì tự ý hái quả lựu trong vườn để ăn cho đỡ đói, chọc giận Lương đệ Thôi thị, bị vả mặt trước mặt mọi người.
Ta nhìn về phía Tiêu Cảnh Minh vừa đúng lúc về phủ, hy vọng hắn nhớ đến ơn cứu mạng ngày xưa, nói giúp ta một câu.
Hắn lại lãnh đạm liếc nhìn ta một cái:
“Thứ tiểu gia bỉ tử này, vung tay đánh bừa cho chết là được, Thư nhi hà tất phải tức giận.”
Sau khi ta chết, người nhà cũng bị diệt môn thảm khốc.
Tiêu Cảnh Minh lại không gặp bất kỳ báo ứng nào, tiếp tục ăn chơi hưởng lạc, hoành hành bá đạo, cho đến khi thuận lợi kế thừa đại thống, trở thành một hôn quân.
Nghĩ đến đây, nhìn Tiêu Cảnh Minh đang bất tỉnh nhân sự trước mắt, ta rút lưỡi hái, dứt khoát gọn gàng cắt đứt yết hầu của hắn.
Vẫn chưa hả giận, lại chém thêm hắn vài nhát lên người hắn.
2.
Đại thù đã báo, ta chưa kịp hả hê, liền nghĩ đến việc phải phi tang thi thể.
Ta dùng cái cuốc thuốc mang theo bên mình, đào một cái hố bên cạnh.
Trong núi lâu ngày không mưa, đất cứng như đá, dụng cụ lại không thuận tay, ta đào đến mồ hôi nhễ nhại, hai canh giờ sau, cái hố trên mặt đất mới bắt đầu thành hình.
Lúc này truyền đến một trận tiếng vó ngựa từ xa đến gần, ta ngẩng đầu lên, một người một ngựa đã đến trước mặt ta.
Nam nhân trên ngựa mặt chuột, mày gian xảo, là An Vương Tiêu Cảnh Ninh vẫn luôn giao hảo với Tiêu Cảnh Minh.
Tên này là người kiên định ủng hộ Thái tử, cấu kết với Tiêu Cảnh Minh, qua lại mật thiết, nên kiếp trước dù ta không được sủng ái, cũng đã gặp y vài lần trong phủ.
Kết bè kết cánh, hãm hại trung lương, mua quan bán chức, cưỡng đoạt dân nữ, hắn cũng làm không ít.
Chưa kịp nghĩ ra lời nào để nói, Tiêu Cảnh Ninh đã lên tiếng trước.
“Cô nương, ngươi có nhìn thấy một…”
Chưa nói hết câu, y đột nhiên nhìn thấy thi thể của Tiêu Cảnh Minh cách đó không xa, sắc mặt lập tức trắng bệch, lăn xuống ngựa, nhào đến trước thi thể.
“Cái… cái… cái này…”
Hoàng huynh, hoàng huynh!”
Ta thấy y thất hồn lạc phách, luống cuống tay chân, chỉ cảm thấy buồn cười.
Tiêu Cảnh Ninh lúc này mới lại chú ý đến ta. Y hít sâu một hơi, hỏi ta.
“Cô nương, xin hỏi hoàng huynh của ta như thế nào mà bỏ mạng ở chỗ này?”
“Hắn bị người ta truy sát, không địch lại mà chết. Ta đi ngang qua đây, thấy không đành lòng, đang định an táng cho hắn.”
“Đa tạ cô nương có lòng, ta nhất định hậu tạ. Xin hỏi người truy sát huynh ấy trông như thế nào?”
“Không nhìn rõ.”
“Có phải tóc bạc râu dài, khăn đen che mặt, sử dụng một thanh đao ba cạnh, chuôi đao có ấn ký hoa mai?”
“Việc này ta không rõ, không bằng công tử tự mình xem xét.”
Tiêu Cảnh Ninh dường như thấy có lý, liền cúi người xuống, đưa tay dò xét vết thương của Tiêu Cảnh Minh.
Lúc này ta nhìn đúng thời cơ, tay vung đao rơi, một đao xuyên từ lưng y ra trước ngực.