Advertise here
Dao Hoa Mận

Chương 2



Tiêu Cảnh Ninh ngã xuống trên thi thể của Tiêu Cảnh Minh.

Tên công tử bột ăn sung mặc sướng này, không có chút sức lực nào để phản kháng, chỉ có thể không thể tin nổi mà ôm lấy vết thương của mình, trừng lớn hai mắt, đưa tay chỉ về phía ta, run rẩy, nói không nên lời.

Ta không nói một lời, bổ thêm vài nhát, tiễn y lên đường.

Giờ thì phải đào một cái hố lớn hơn rồi.

3.

Giết liên tiếp hai người, ta mệt mỏi rã rời, vốn định nghỉ ngơi một chút rồi mới đào hố, không ngờ lại ngủ thiếp đi.

Đợi ta tỉnh lại, trời đã tối, ta đang bị một đội thị vệ tay cầm đuốc bao vây.

Bọn họ có hơn ba mươi người, đều mặc trang phục trong cung.

Thái tử và An Vương đồng thời bỏ mạng ở đây, chắc hẳn bọn họ khó mà ăn nói, thậm chí còn lo lắng cho tính mạng của mình, nên nhìn nhau, sắc mặt đều vô cùng khó coi.

Thấy ta tỉnh lại, một người có vẻ là thủ lĩnh bước lên, do dự hỏi.

“Cô nương có biết nguyên nhân cái chết của hai người bọn họ không?”

“Bọn họ bị người ta truy sát, kiệt sức không địch lại, lần lượt bỏ mạng.”

Thị vệ thủ lĩnh gật đầu, lại hỏi.

“Cô nương có nguyện theo chúng ta hồi cung phục mệnh không?”

Tính toán người trước mắt đông, không tiện ra tay lần nữa, ta đành phải theo bọn họ về hoàng cung.

Xảy ra đại sự như vậy, hoàng đế tất nhiên phải đích thân hỏi rõ. Vốn tưởng rằng sắp được diện kiến thánh thượng, không ngờ thái giám dẫn đường lại đưa ta đến một thiên điện, một nữ tử xinh đẹp ăn mặc sang trọng tiếp kiến ta trước.

Là Ngọc quý phi Hứa Thị, mẫu thân của Lục hoàng tử.

Nghe nói bà ta rất được thánh thượng sủng ái, nổi tiếng bốn phương.

Nhân chứng vào cung, bà ta có thể nhận được tin tức trước cả hoàng hậu, xem ra lời đồn không sai.

Ngọc quý phi cho cung nhân lui ra, đánh giá ta từ trên xuống dưới.

“Nghe nói lúc Thái tử và An Vương gặp nạn, chỉ có một mình ngươi ở đó?”

“Vâng.”

“Vậy ngươi nói cho bổn cung nghe, bọn họ chết dưới tay ai?”

“Dân nữ không nhìn rõ.”

“Không nhìn rõ, không nhìn rõ…”

Ngọc quý phi đi tới đi lui, không ngừng trầm ngâm, đột nhiên ánh mắt lóe sáng, đưa tay nắm lấy cằm ta.

“Gặp Hoàng thượng, ngươi có biết nên trả lời thế nào không?”

Ta nghi hoặc nhìn bà ta, bà ta chậm rãi nói.

“Cứ nói là Thái tử và An Vương mưu đồ soán vị, xảy ra mâu thuẫn, rút đao tương hướng, cùng chết.”

“Nương nương…” Ta nhỏ giọng do dự.

“Nói.”

“Thái tử đã không còn trên đời, tại sao còn phải vu oan giá họa cho hắn?”

“Thái tử tuy đã chết, nhưng Hoàng hậu vẫn còn.”

Ta bừng tỉnh ngộ ra.

Thái tử gặp nạn, Hoàng hậu mất đi con trai yêu quý, Hoàng đế đối với Hoàng hậu chỉ có thương xót và bù đắp, càng thêm yêu thương quý trọng.

Triều ta lấy hiếu trị thiên hạ, Hoàng hậu là đích mẫu của các hoàng tử, cho dù sau này Lục hoàng tử đăng cơ, cũng phải lập hai vị Thái hậu, địa vị ngang nhau.

Nhưng nếu tội danh mưu phản của Thái tử được chứng thực, thì có thể kết tội Hoàng hậu, một khi Hoàng hậu bị phế truất, ngày sau sẽ là thiên hạ của Ngọc quý phi.

Thấy ta im lặng không nói, Ngọc quý phi lại mở miệng.

“Ngươi tốt nhất hãy nói theo lời bổn cung đã dặn, nếu không người nhà của ngươi, bổn cung không thể bảo toàn.”

Người nhà!

Ta nghĩ đến phụ mẫu và các em, kiếp trước ta cẩn thận từng li từng tí, cam chịu nhẫn nhục, vẫn không thể bảo vệ bọn họ chu toàn.

Nay sống lại một lần nữa, chẳng lẽ còn phải chịu sự khống chế của người khác sao?

Giận từ trong lòng nổi lên, ác từ gan ruột sinh ra, ta đột nhiên đứng dậy, vung tay kéo lấy rèm châu bên cạnh, siết chặt cổ Ngọc quý phi.

Ngọc quý phi thân hình mảnh mai, yếu đuối như liễu, tay không có sức mạnh, sao có thể là đối thủ của ta? Ta tăng thêm lực đạo, bà ta giãy giụa vài cái, rồi dần dần tắt thở.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner