Advertise here
Dao Hoa Mận

Chương 4



6.

Ta bị trói ngược hai tay, bị ném vào một căn nhà nhỏ kín đáo gần Nội vụ phủ.

Cửa gỗ cài then, trên mặt đất phủ đầy cỏ khô, trước mặt ta là một chiếc bàn gỗ, có một người ngồi bên bàn, ánh sáng lờ mờ, khó nhìn rõ, nhìn trang phục thì có lẽ là một thái giám.

Ta lấy hết can đảm lên tiếng.

“To gan, tại sao lại bắt ta đến đây? Ta là Bình Nguyên huyện chúa mà Hoàng thượng vừa mới sắc phong.”

“Ra mắt huyện chúa, lão nô là người sắp xuống mồ rồi, sớm đã không màng sống chết, nhất thời không giữ quy củ, mong huyện chúa thứ lỗi.”

Giọng nói the thé mà già nua vang lên từ trên đỉnh đầu, người đó cầm một chiếc đèn dầu, cúi đầu sát lại mặt ta, ta nhìn rõ hắn là một lão thái giám, mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt đục ngầu, không rõ tuổi tác.

“Dám hỏi huyện chúa, chuyện hôm nay, chân tướng rốt cuộc là như thế nào?”

“Thái tử và An Vương ở ngoài hoang dã bị cùng một người giết chết, người đó tóc bạc râu dài, khăn đen che mặt, tay cầm một…”

Ta thành thạo đọc lại lời khai, nhưng bị lão thái giám giơ tay lên ngắt lời.

“Những thứ đó, lão nô không quan tâm. Lão nô chỉ muốn biết, Ngọc quý phi chết như thế nào!”

“Tiên Ngọc quý phi tự vẫn mà chết, chuyện này chắc hẳn đã truyền khắp lục cung, công công tại sao lại nghi ngờ? Phi tần tự sát tuy là trọng tội, nhưng Hoàng thượng niệm tình xưa, không những không trách tội, mà còn cho phép an táng theo lễ nghi quý phi, đây chính là ân điển của Hoàng thượng…”

“Im miệng!” Lão thái giám trừng mắt.

“Mẫn Ngọc đang được sủng ái, sao lại tự tìm đến cái chết?”

“Cái này… thâm cung tịch mịch, đấu đá lẫn nhau, khó tìm thấy chân tình, Ngọc quý phi có lẽ đã u uất từ lâu, sớm có ý định muốn chết, cũng chưa biết chừng.”

Mẫn Ngọc…” Lão thái giám vuốt ve chiếc túi thơm thêu hoa bên hông, nước mắt tuôn rơi.

Hứa Mẫn Ngọc chính là khuê danh của Ngọc quý phi. Tư thông với phi tần của Hoàng đế là tội tru di cửu tộc, lão thái giám này nói về chuyện riêng tư của hai người mà không hề kiêng dè, rõ ràng là không có ý định để ta sống sót rời khỏi đây.

Lão ta nhận ra ta đã hiểu rõ điểm này, nên không che giấu nữa, chỉ vào một con dao găm và một bình rượu trên bàn.

“Nếu huyện chúa chịu nói thật, lão nô sẽ cho ngươi một chén rượu độc, cho ngươi được chết nhanh gọn, nếu không, sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị của hình phạt lăng trì.”

Nhìn ánh sáng lạnh lẽo của con dao găm, ta rùng mình một cái.

“Công công và tiên Ngọc quý phi có phải là người quen cũ?” Ta cố gắng làm dịu cảm xúc của hắn.

“Đúng vậy, năm đó Mẫn Ngọc là nhị tiểu thư của Thừa tướng phủ, ta là người đánh xe ngựa trong phủ, hai người chúng ta tâm đầu ý hợp, mỗi lần nàng đi xe ngựa, đều nhìn ta một cái, nhưng Thừa tướng nhất quyết ép nàng vào cung làm phi.

Nàng nhất định là vì muốn bảo vệ ta, mới ngậm ngùi đồng ý. Tình cảm của Mẫn Ngọc dành cho ta, nhất định cũng giống như ta dành cho nàng…”

…..

“Nếu không sao lại đánh rơi túi thơm, để ta nhặt được? Sao lại cầu xin cho ta khi ta trộm cắp tài vật trong phủ, suýt bị đánh chết? Lại còn thường xuyên đứng trước chuồng ngựa, thở dài thườn thượt?

Sau đó ta cũng tịnh thân vào cung, chỉ để ngày ngày được ở bên nàng.

Mặc dù nàng nhiều lần nói rõ, đối với ta không có tình cảm, nhưng ta biết, đó đều là để an ủi ta mà thôi.

Trong thâm cung, sinh tồn không dễ dàng, nàng muốn tranh sủng, ta liền giúp nàng hối lộ Kính sự phòng, nàng muốn hãm hại các phi tần khác, ta liền giúp nàng hạ độc, hai người chúng ta trong cung nương tựa lẫn nhau hơn mười năm, không ngờ hôm nay lại âm dương cách biệt…”

“Sắp tới hai người có thể đoàn tụ rồi, không cần cảm ơn.”

Ta nhảy dựng lên, chộp lấy con dao găm trên bàn, đâm thẳng vào tim hắn.

Lão thái giám không kêu lên một tiếng, ngã xuống bàn, tắt thở.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner