Advertise here
Dao Hoa Mận

Chương 3



4.

Siết chết Ngọc quý phi xong, ta dựa vào cột thở dốc.

Còn chưa nghĩ ra cách xử lý thi thể, cách rời khỏi cung điện này, thì nghe thấy tiếng nội thị bên ngoài thông báo:

“Hoàng hậu nương nương giá đáo—”

Hoàng hậu bước chân vội vã, gần như là bước vào theo tiếng gọi này.

Ta không kịp trốn tránh, hoàn toàn tuyệt vọng.

Thi thể của Ngọc quý phi nằm bên cạnh, rèm châu được dùng làm hung khí vẫn còn trong tay ta, lần này chắc chắn không thể chối cãi.

Giết hại cung phi, tội không thể tha thứ, Ngọc quý phi lại là người Hoàng đế yêu thương nhất, Thiên tử nổi giận, không biết sẽ cho ta một cái chết như thế nào.

Không ngờ sống lại một đời, vẫn là kết cục như vậy, cha mẹ và các em vẫn không tránh khỏi bị liên lụy bởi ta.

May mà kiếp này ta đã báo thù trước, coi như không thiệt.

Nghĩ vậy, ta mỉm cười thản nhiên, chuẩn bị đón nhận cái chết.

Không ngờ Hoàng hậu vừa vào phòng, thấy cảnh tượng này, lập tức nháy mắt với cung nữ bên cạnh.

Cung nữ hiểu ý, nhanh chóng xoay người đóng cửa lại.

“Tốt, tốt, tốt lắm!”

Hoàng hậu như phát điên, ngửa mặt lên trời cười lớn, đi lại vài vòng trong phòng, rồi mới ngồi xuống bên bàn, liên tiếp nói ra ba chữ “tốt”.

“Ngươi làm tốt lắm!

Con tiện nhân này ỷ được Hoàng thượng sủng ái, nhiều lần phạm thượng, bổn cung đều không so đo với nó, bây giờ Thái tử gặp nạn, bổn cung lo lắng như lửa đốt, ả lại dám chặn đường, tự ý thẩm vấn ngươi trước, vượt quyền đến mức này, chết cũng không đáng tiếc!

Con trai của bổn cung đã chết, con trai của ả vẫn sống nhăn răng, dựa vào cái gì chứ!

Ngươi hãy kể lại tỉ mỉ cho bổn cung nghe, Thái tử và An Vương gặp nạn như thế nào, và tiện nhân này đã nói gì với ngươi.”

Ta đành phải lặp lại lời nói dối rằng Thái tử và An Vương bị người ta truy sát mà chết.

Còn về việc Ngọc quý phi ép ta thay đổi lời khai, ta kể lại toàn bộ sự việc, không giấu giếm gì.

“Thanh danh của Thái tử điện hạ không thể bị bôi nhọ, hơn nữa Ngọc quý phi lại có ý đồ xấu xa, còn muốn hãm hại Hoàng hậu nương nương, làm sao dân nữ có thể đồng ý!

Dân nữ không nghe theo, bà ta liền không ngừng uy hiếp, dân nữ lúc này mới lỡ tay giết bà ta.”

Hoàng hậu vỗ bàn, nước mắt tuôn rơi.

“Tiện nhân!

Ngươi yên tâm, chuyện ngươi giết Ngọc quý phi, bổn cung sẽ che giấu.

Tuy nhiên, giết hại cung phi là trọng tội, tại sao ngươi lại dám mạo hiểm như vậy, cũng muốn bảo vệ thanh danh cho con trai ta?”

“Không dám giấu giếm nương nương, dân nữ và Thái tử quen biết đã lâu.”

Kiếp trước ta sống ở hậu viện của Tiêu Cảnh Minh vài năm, khá quen thuộc với hắn, bèn kể một số chuyện trong phủ. Hoàng hậu không còn nghi ngờ gì nữa, nỗi đau mất con trào dâng, ôm ta vào lòng, khóc lớn.

“Đứa trẻ ngoan, đi theo bổn cung yết kiến Hoàng thượng, đợi sau khi làm rõ mọi chuyện, bổn cung sẽ xin phong ngươi làm huyện chúa.”

5.

Hoàng đế tuy là hôn quân vô dụng, nhưng dù sao cũng là bậc quân vương của một nước, gặp biến cố lớn như vậy, vẫn giữ được bình tĩnh.

Chỉ cau mày hỏi ta.

“Kẻ ám sát Thái tử và An Vương, trông như thế nào?”

Chưa đợi ta trả lời, lại vội vàng hỏi tiếp:

“Có phải tóc bạc râu dài, khăn đen che mặt, tay cầm đao ba cạnh, chuôi đao có dấu ấn hoa mai?”

Ta sững người, nhớ ra An Vương cũng đã hỏi câu hỏi tương tự.

Bọn họ dường như đang miêu tả một kẻ thù mà hoàng gia rất kiêng dè, ta nghĩ, chi bằng cứ đổ tội cho người này. Vì vậy bèn gật đầu.

Hoàng đế thở dài một tiếng, ngã người ngồi xuống, ánh mắt trống rỗng, không biết đang nghĩ gì.

Hoàng hậu không hiểu chuyện gì, không dám tiến lên hỏi.

Ta cũng không muốn biết quá nhiều bí mật trong cung, chỉ cúi đầu im lặng, suy nghĩ cách thoát thân.

Trong một ngày mất đi hai người con trai, Hoàng đế dường như đã tê liệt, không lâu sau, tin tức Ngọc quý phi tự vẫn truyền đến, ông ta cũng chỉ xua tay, dặn dò an táng tử tế.

Hoàng hậu làm việc quả nhiên đáng tin cậy, không chỉ xử lý cái chết của Ngọc quý phi không chút sơ hở, mà còn không quên thực hiện lời hứa xin phong thưởng cho ta.

Hoàng đế thuận miệng đồng ý, phong ta làm Bình Nguyên huyện chúa, Trung thư xá nhân lập tức soạn chiếu, Hoàng hậu cũng lơ đãng ban thưởng cho ta một cây trâm vàng.

Ta nhận lấy, cài lên tóc, lập tức tạ ơn rồi cáo lui, để hai vợ chồng họ có thể ôm nhau khóc lóc mà không bị làm phiền.

Trên đường xuất cung, ta vô cùng vui vẻ, hôm nay công việc quá nhiều, về nhà phải ngủ một giấc thật ngon.

Lúc thư giãn, nhất thời không để ý, đã bị người ta bịt miệng bắt đi.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner