Advertise here
Đồng An An

Chương 10



“Là thật đấy! Nhị tẩu còn định gửi ta lên trấn học nghề với Lý Mộc Tượng nữa! Sau này ta cũng ở trên trấn
giống huynh!”
Triệu Đắc Vạn cau mày: “Chi phí học nghề đủ không?”
“Lý Mộc Tượng lo ăn lo ở, nhưng sau khi học xong ta phải làm không công ba năm cho lão.”
Triệu Đắc Vạn xúc động, gương mặt trắng trẻo đỏ lên vì kích động.
Hắn lục lọi trong ngực áo, lấy ra một thỏi bạc, trịnh trọng đặt vào tay ta:
“Nhị tẩu, sau này đừng lo tiền học của đệ nữa. Mấy ngày trước, đệ đứng đầu kỳ thi tuần, thư viện không chỉ
miễn toàn bộ học phí một năm, mà còn thưởng thêm năm lượng bạc làm tiền khuyến học. Bạc này giữ lại
trong nhà, nhị tẩu xem có gì cần thì mua thêm.”
“Cái gì?”
Cả nhà lập tức sững sờ.
Năm lượng bạc tiền khuyến học?!
Thư viện này hào phóng quá rồi đấy!
Triệu Đắc Quán lập tức chen miệng vào:
“Tiền khuyến học của thư viện mới có vài năm gần đây, nghe nói do đại hộ nhà nào đó trên kinh thành tài
trợ. Nhị cữu nhà họ Trần cũng có một nghĩa tử từng nhận được tiền này!”
“Ồ, ta biết hắn!” Hắn vỗ đùi nói tiếp, “Là Đỗ Chi An! Hồi bé ta còn nói xấu hắn sau lưng, kết quả là muội
muội điên rồ của hắn đuổi đánh ta một trận! Hắn không phải đã thi đỗ cử nhân, trở về kinh thành rồi sao?”
Triệu Đắc Vạn gật đầu: “Phải, hắn là học trò xuất sắc nhất của thư viện Cô Trúc.”
“Nhưng nhị ca cũng không kém! Trong mười dặm tám thôn quanh đây, có được mấy tú tài trẻ như nhị ca
chứ?”
Mẹ chồng ngồi trên giường, vui mừng vỗ đùi:
“Chưa thành tài không sao, chỉ cần sau này vươn lên là được! Lão tam, trước khi cha con mất, ông ấy luôn
khen con đầu óc linh hoạt, tính toán giỏi. Yên tâm, con nhất định có tiền đồ!”
Ta cười, nhét thỏi bạc vào tay mẹ chồng: “Mẹ, người mới là trụ cột của nhà ta, bạc này người giữ lấy.” Mẹ chồng bĩu môi: “Hừ, ai muốn làm Quan Âm đưa tiền chứ! Ai làm chủ gia đình, người đó quản bạc, ta
lười bận tâm!”
Dù ngoài miệng trách móc, nhưng mặt bà tươi rói, rõ ràng là rất vui.
Bà vừa nói, vừa đẩy thỏi bạc về phía ta.
Ta chần chừ một chút.
Mới làm dâu hơn hai tháng mà đã nắm quyền quản gia, nông thôn nhiều chuyện, liệu có gây dị nghị không?
Nhưng khi ngẩng đầu lên, thấy toàn bộ gia đình đều nhìn ta với ánh mắt đầy kỳ vọng, chút lưỡng lự trong
lòng liền tan biến.
Đóng cửa lại, tự mình lo liệu cuộc sống của nhà mình, ai nói gì mặc họ!
Người nhà họ Triệu ai nấy đều thông minh.
Triệu Đắc Thiên tuy không phải người học rộng, nhưng thắng ở chỗ chịu khó, đáng tin cậy, là người gánh
vác gia đình.
Giờ đây, việc buôn bán đậu hũ hắn đã có thể lo liệu chu toàn, nên ta bắt đầu suy tính mua thêm vài mẫu đất
sườn đồi trồng mơ.
Không ngờ, ta vừa mới đề cập đến chuyện mua đất, Triệu Đắc Thiên liền nói:
“Nhà mình vốn đã có hai mẫu rừng mơ trên sườn núi, nhưng mơ ăn không no, lại nhanh hỏng, trồng cũng
chẳng có lợi gì.”
“Mơ có thể làm mơ khô, mơ rim đường, dễ bảo quản hơn. Nhân mơ còn có thể làm chè hạnh nhân nữa,
trên trấn mỗi bát chè ấy cũng bán mấy văn tiền. Mà ta thấy, mơ của thôn Đào Thủy mình ngọt hơn hẳn mơ
bán ngoài chợ.”
Nhắc đến chuyện này, mẹ chồng lập tức đắc ý.
“Thôn Đào Thủy trước kia có mấy lò vôi, nghe nói trong đất ở đây có trộn lẫn đá vôi, vì thế mơ trồng ở đây
ngọt hơn những nơi khác. Nhưng đường núi khó đi, hơn nữa mơ tươi khó bảo quản, nên người trong thôn
chỉ trông vào vụ mùa để ăn thôi.”
Ta càng nghe càng động tâm: “Mẹ, con muốn mua thêm hai mẫu đất thử xem.”
Mẹ chồng thoáng do dự: “Mua đất ta không phản đối, nhưng hay là mua đất ruộng đi?”
“Người tin con đi, cứ mua đất sườn đồi.”Mẹ chồng cắn răng: “Thôi, đừng hỏi ta nữa. Nếu con có bản lĩnh thì tự quyết đi!”
Đất trồng mơ trên sườn núi thôn Đào Thủy rẻ hơn ruộng dưới chân đồi rất nhiều.
Ba lượng bạc có thể mua được hai mẫu đất.
Mẹ chồng đã nói vậy, ta cũng cắn răng quyết định mua luôn hai mẫu đất đồi.
Vừa đúng ngày ta mua xong đất, Triệu Đắc Thiên từ trấn cũng mang về một tin tốt.
“Lưu bá bán thịt trên trấn đã dẫn ta đến mấy tửu lâu quen biết. Họ nếm thử đậu hũ nhà mình, ai cũng khen
ngon. Hiện tại đã có ba quán đặt hàng mỗi ngày, mỗi ngày có thể kiếm thêm sáu, bảy mươi văn tiền!”
Ta phấn khởi hỏi: “Lưu bá nào?”
“Nói ra cũng buồn cười, nhà ta với nhà ông ấy cũng coi như có chút họ hàng xa. Con gái ông ấy gả cho
cháu ngoại của cữu lão nhà họ Trần.”
Nghe vậy, lòng ta không khỏi rạo rực vui sướng: “Xem ra, dân quê vẫn giàu tình nghĩa nhất! Hôm nay đúng
là song hỷ lâm môn, phải ăn mừng một bữa mới được!”
Triệu Đắc Thiên nhìn bộ dạng tay múa chân hoa của ta, không nhịn được khẽ cong môi cười, rồi từ quang
gánh lấy ra một bộ lòng heo giơ lên trước mặt ta: “Tối nay thêm món đây.”
Ta: “…”
Chắc ta hoa mắt rồi, hoặc là suy nghĩ quá nhiều…Sao ta lại thấy trên mặt tên thô kệch này có chút yêu
chiều vậy nhỉ?
Buổi tối, ta bận rộn trong bếp, chuẩn bị một bàn tiệc còn phong phú hơn cả ngày Tết.
Có nộm dưa chuột trộn tai heo, gan heo xào chua cay, ruột heo xào hành, tim heo kho tàu, nấm xào tỏi,
mướp xào tôm khô và canh trứng.
Mẹ chồng còn hào hứng sai Triệu Đắc Quán sang thôn bên mua hai vò rượu nếp.
Triệu Đắc Vạn đã trở lại thư viện, hai ngày nữa Triệu Đắc Quán cũng sẽ đến nhà Lý Mộc Tượng học nghề,
thế nên bữa cơm này xem như tiệc tiễn biệt hắn.
Vì trong nhà oi bức, ta bày bàn ăn dưới giàn mướp ngoài sân.
Đèn lồng treo cao, bàn đầy món ngon, một nhà quây quần—chuẩn bị hưởng một bữa ăn thật đầm ấm.
Nhưng đúng lúc mọi người chuẩn bị động đũa, ngoài cổng lại vang lên tiếng bánh xe ngựa dừng lại. Một lát sau, một lão già gầy gò mặc áo đỏ sẫm từ trên xe nhảy xuống, thò đầu vào sân, liếc mắt nhìn trộm
không ngừng.
Triệu Đắc Thiên lập tức đứng dậy, trầm giọng hỏi: “Ai đấy?”
Trong ánh trời chiều nửa cam nửa xám, đôi mắt lão già kia tinh ranh, vừa liếc qua đã nhìn thấy ta.
Rồi ngay sau đó, lão đột nhiên gào khóc thảm thiết, khiến cả nhà ta giật bắn mình.
Không chỉ vậy, lão còn vừa khóc vừa lao về phía ta, nước mắt nước mũi tèm nhem, nghẹn ngào hô: “Là Hỷ
Nhi phải không? Hỷ Nhi? Con gái ngoan của ta ơi——!”
Cha???


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner