Advertise here
Đồng An An

Chương 17



07
Hôm sau, ta và Triệu Đắc Thiên theo xe chở đậu phụ vào trấn Đào Nguyên.
Trưa hôm đó, tửu lâu đã treo thực đơn mới lên tường.
Có khách tò mò, gọi một đĩa đậu hẹ chiên giòn, vừa nếm thử liền kinh ngạc: “Úi chà! Món ăn này giòn
rụm, thơm nồng mùi đậu xanh, đúng là mỹ vị nhân gian!”
Quan trọng nhất là giá rẻ, chỉ có sáu văn một phần.
Trên đời này không thiếu kẻ sành ăn, dân gian có câu “Dân dĩ thực vi thiên”, bụng đã đói thì sao nén
được thèm thuồng.
Có người mở màn, những kẻ còn lại đồng loạt hiếu kỳ.
Trong chốc lát, người gọi món đậu hẹ cuộn thịt, người gọi đậu hẹ xào chua ngọt, lại có kẻ rộng tay
vung tiền, kêu tiểu nhị bày cả một bàn tám món đậu hẹ.
Cha ta nhìn dòng người chen chúc trong quán, phấn khởi đến mức lắc đầu phe phẩy, vừa cười vừa
cảm thán: “Quả nhiên, hổ phụ vô khuyển nữ.”
Ta: “… Được rồi, ai lớn tuổi người đó đúng.”
Nay Đắc Vạn và Đắc Quán đều ở trấn trên, ta và Triệu Đắc Thiên rời khỏi tửu lâu, trước tiên ghé qua
cô nhi viện Cô Trúc rồi đến nhà Lý Mộc Tượng.
Có món mới, sao có thể keo kiệt được?
Nhất định phải đem cho phu tử ở thư viện và vợ chồng Lý sư phụ nếm thử một chút.
Thư viện có quy củ nghiêm ngặt, ta không thể gặp được Đắc Vạn, chỉ đành nhờ lão môn gác cổng
chuyển vào giúp.
Còn ở nhà họ Lý, vừa bước vào, ta đã thấy Lý Mộc Tượng đang dạy Đắc Quán làm khóa Lỗ Ban trong
căn lều gỗ.
“Lý thúc, đệ đệ nhà ta có gây phiền phức gì không ạ?”
Triệu Đắc Thiên lễ phép đưa cho Lý sư phụ một giỏ đậu hẹ, hỏi han như vãn bối trong nhà.Lý Mộc Tượng là người thật thà, vừa cười vừa đáp: “Thằng nhóc này lanh lợi lắm, chỉ có cái tật hay
lười biếng.”
“Lười ư? Thúc cứ đánh mạnh tay, đừng nương tình.”
“Ha ha, chỉ sợ mẹ các ngươi thương con út mà đau lòng thôi!”
Hơn một tháng không gặp, Đắc Quán hình như lại cao thêm.
Có thể thấy cuộc sống của nó ở nhà họ Lý vô cùng tốt.
Dù gì Lý Mộc Tượng và thê tử đều không có con, bình thường ăn ngon mặc ấm, yêu chiều Đắc Quán
như con ruột.
Triệu Đắc Thiên từng nói nếu sư đồ hợp nhau, sau này sẽ để Đắc Quán ở lại phụng dưỡng hai người
già.
Nhưng chuyện đó vẫn còn xa lắm.
Từ nhà họ Lý đi ra, Triệu Đắc Thiên bảo ta về tửu lâu trước, còn mình thì thần thần bí bí không biết đi
đâu.
Đến lúc mặt trời xuống núi, hắn rốt cuộc cũng quay lại, trên tay còn xách theo mấy bọc lớn mới tinh.
Dọc đường về nhà, hắn hớn hở không che giấu nổi, ngay cả bước chân cũng nhẹ tênh như muốn bay
lên.
Ta cảm thấy kỳ lạ: “Có chuyện vui à?”
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, cười tủm tỉm: “Có nàng ở đây, ngày nào cũng là chuyện vui.”
Ta: “……”
Tên này hôm nay ăn nhầm thuốc hả? Sao đột nhiên lại nói mấy câu khiến tim người ta loạn nhịp vậy
chứ?
Nhưng tới đêm, khi ta nhìn thấy trong gian phòng khách bộ chăn gối mới đỏ rực và đôi nến long phụng,
ta bỗng chốc hiểu ra tất cả.
Triệu Đắc Thiên hắn muốn động phòng?!
Mặt ta đỏ bừng, đứng cạnh giường, luống cuống đến mức chẳng biết đặt tay chân ở đâu.
“Hôm thành thân ta không có mặt, thiệt thòi cho nàng rồi.”
Triệu Đắc Thiên cũng đỏ mặt, nhưng dẫu sao cũng là đại trượng phu, không thể để ta đỏ mặt mãi mà
không chịu chủ động.
Vậy nên…
Hắn bước lên một bước, ôm chặt eo ta, một cái nhấc bổng, trực tiếp bế ta lên giường.
Cái lò sưởi dưới giường nóng hầm hập, cơ thể chúng ta cũng nóng bừng.
Ta quay qua quay lại trong vòng tay hắn, vừa đẩy vừa kéo, đỏ mặt nói: “Trước đây chàng không phải
bảo bị thương sao? Sao giờ lại ổn rồi?”Triệu Đắc Thiên thổi tắt cặp nến long phụng đang nhỏ giọt sáp đỏ rực, khẽ cười bên tai ta: “Tốt hay
chưa, nàng thử sẽ biết.”
Ta: “…”
Thử thì thử!
Đã thành thân bốn, năm tháng rồi, nếu còn không thử, chắc ngay cả ông trời cũng sốt ruột mất!
Sau đêm đó, ta lại phát hiện ra một điểm mạnh của Triệu Đắc Thiên.
Hắn dường như có một sức lực vô tận.
Mỗi ngày hắn gánh vác việc làm đậu phụ với các thím trong làng, rồi còn làm hàng chục chiếc bánh
đậu xanh, thế mà tới tối vẫn không hề mệt, ngày nào cũng quấn quýt với ta đến tận khuya.
Haiz… đúng là có chút phiền phức thật.
Giờ ta đã hiểu thế nào gọi là “Nỗi buồn ngọt ngào”.
Làng Đào Thủy dần bước vào mùa đông, khi đến tháng Chạp, người đổ xô đến quán ăn thử bánh đậu
xanh ngày càng đông.
Mắt mẹ chồng ta cũng ngày càng sáng rực.
Hôm ấy, tuyết lớn bất ngờ phủ kín núi.
Triệu Đắc Thiên dậy thật sớm để xúc tuyết trong sân. Còn ta thì trong bếp, nấu một nồi súp bánh đậu
xanh với thịt muối nóng hổi.
Vào tháng Chạp, cả làng có tục mời khách dùng cơm.
Một năm qua, hàng xóm láng giềng luôn giúp đỡ lẫn nhau: Hôm nay ngươi giúp ta, ngày mai ta giúp
hắn, ngày kia hắn lại giúp ngươi.
Mà nông dân thì thật thà, chẳng ai thích nhận công xá.
Vậy nên dù nghèo đến đâu, cuối năm nhà nào cũng sẽ mời những người từng giúp đỡ mình một bữa
ăn.
Hôm đó, sau khi xúc tuyết, làm xong đậu phụ và bánh đậu xanh, Triệu Đắc Thiên sang nhà Vương thúc
dự tiệc.
Còn ta ngồi trên giường lò, cùng mẹ chồng vá chăn bông.
Ngoài cửa sổ, cảnh tuyết trắng như ngọc.
Trong phòng, lò sưởi hồng rực ấm áp.
Một bức tranh đông làng quê thật yên bình.
Nhưng bất chợt, trong sân vang lên tiếng bước chân khe khẽ.
Sau đó, có một giọng nữ vui vẻ gọi từ ngoài cửa: “Mẹ, mẹ ơi! Con về rồi đây!”
Mẹ chồng ta sững người.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner