Advertise here
Đồng An An

Chương 22



Ta cười đến mức lăn lộn trên giường, vươn tay nhéo hắn một cái thật đau.
“Lấy hoàng tử? Sao chàng không nói ta gả cho Thiên Vương luôn đi? Đúng là viển vông! Mà thật ra,
trước đây ta cũng từng mơ như vậy, còn tưởng tượng mình là công chúa lưu lạc nữa kìa. Con gái ai
mà chẳng từng có những giấc mộng đẹp như vậy, nhưng tỉnh mộng rồi vẫn phải trân trọng người trước
mắt. Hơn nữa, chàng có nhiều điểm tốt thế cơ mà, lấy chàng ta đâu có thiệt.”
Triệu Đắc Thiên trở người ôm ta vào lòng, hơi thở nóng hổi bên tai: “Ta có điểm tốt gì?”
Ta nửa đẩy nửa né: “Chàng khỏe lắm! Ái chà, tránh ra! Chưa được đâu, phải chờ thêm hai ngày nữa,
chạm cũng không được——”
Ngày Tiểu A Phán đầy tháng, cha ta hớn hở đánh xe ngựa đến, vừa vào cửa đã chắp tay chào mẹ
chồng ta rối rít.
“Thông gia, chúc mừng nhé!”
“Ha ha! Ông ngoại con bé à, cùng vui, cùng vui! Nhìn xem Tiểu A Phán nhà chúng ta đáng yêu thế này
cơ mà!”
“Xì! Ta đâu có nói A Phán, nhưng mà đúng là A Phán xinh hơn mấy đứa trẻ khác thật—Thôi, ta nói lạc
đề rồi! Ta đến đây để báo tin vui cho bà đấy! Đắc Vạn đỗ cử nhân rồi!”
Bà mẹ chồng ta thoáng sững sờ: “Đỗ gì cơ?”
“Mẹ! Tam ca thi đỗ cử nhân rồi!”
Triệu Đắc Thiên bên cạnh đã lập tức hiểu ra, vui sướng hét lớn vào tai bà.Hôm ấy, mẹ chồng ta, bà Vương Lan Hoa, ngồi trên tảng đá lớn ngoài sân, vừa khóc vừa cười, nước
mắt nước mũi rơi lã chã, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Bà vui mừng đến mức cả người run rẩy, nếu không phải vì đang ôm A Phán trong lòng, có khi đã nhào
xuống đất khóc òa rồi.
“Con nhà nghèo mà thành đạt, có ai hiểu được những gian nan ấy?”
Bao nhiêu người ôm mộng vượt vũ môn hóa rồng, nhưng biết bao con cá chép chưa kịp tìm được
dòng nước rộng rãi đã bị đưa lên thớt, trở thành món ăn trên bàn tiệc của kẻ khác.
Còn mấy ai thực sự có thể hóa rồng?
Cha ta kể, tin Đắc Vạn đỗ cử nhân đã truyền đến huyện, các quan lớn lập tức muốn kết giao. Giờ đây,
đệ ấy đang cùng huyện lệnh bàn luận kinh sách bên chén trà.
“Tốt, tốt lắm! Phải tổ chức một bữa tiệc cảm tạ thầy dạy, mời hết quan trên lẫn bà con hàng xóm!”
Nghe hai chữ “quan trên”, mắt cha ta sáng rực lên: “Cứ tổ chức ở quán ăn của ta! Tiền ta lo hết!”
“Như vậy sao tiện?”
Cha ta cười gian xảo: “Hê hê, đây là vinh quang của lão già ta đấy!”
Ngày 26 tháng 9, Quý Khách Lai Hỷ ở trấn Đào Nguyên tổ chức một bữa tiệc cảm tạ thầy dạy, khiến
cả trấn xôn xao.
Hôm ấy, từ các tiên sinh của thư viện, quan lại trong huyện, đến bà con láng giềng, ai nấy đều đến
chung vui.
Đắc Vạn phong thái hiên ngang, đứng trước bao người, cung kính nâng ly kính rượu, trông như một
thư sinh tài hoa hiếm có.
Trước cả khi tiệc bắt đầu, đã có người lén lút dò hỏi: “Vị tân cử nhân này đã có hôn ước chưa?”
Ta và Triệu Đắc Thiên ôm A Phán ngồi bên bàn, nhìn đệ đệ đã làm rạng danh gia tộc, trong lòng xúc
động đến cay mắt.
Nhìn lại hơn một năm qua, những tháng ngày vất vả nỗ lực, ta không khỏi nghẹn ngào.
Con người cả đời cầu khẩn Ngọc Hoàng không bằng tự mình nỗ lực. Mơ mộng viển vông chẳng bằng
tin tưởng chính mình. Làm điều gian dối không bằng đi trên con đường ngay thẳng.
Niềm vui chẳng bao giờ rơi từ trên trời xuống, mà là do đôi tay mình tạo dựng.
Chỉ có sự lương thiện và chăm chỉ mới là chính đạo của nhân gian.
[HẾT]


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner