1.
Khi ta tỉnh lại từ cơn mê, bên tai vang lên vài thanh âm:
“Đại ca, khi nào thê tử mới chịu tỉnh lại?”
“Nàng ngủ lâu như vậy mà chẳng thấy đói sao?”
Nghe vậy, ta mơ màng mở mắt ra.
Liền đối diện với một đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm.
Là hắn!
Chính là gã thợ săn ta từng van cầu mua mình về.
Chưa đợi ta mở miệng, hắn đã đưa tay ra, đỡ ta từ trên giường gỗ dậy:
“Tỉnh rồi sao? Ngồi dậy ăn chút gì đi.”
Sau khi ngồi dậy, ta mới phát hiện bản thân đang ở trong một gian nhà tranh thấp bé, cũ nát.
Trong phòng, ba nam nhân thân hình cao lớn, rắn chắc, đang cúi đầu nhìn ta chằm chằm.
Cả căn nhà tranh gần như bị thân hình của bọn họ lấp đầy.
Nghĩ đến nguyên do bọn họ bỏ bạc ra mua ta, ta không khỏi nín thở, trong lòng dâng lên một tia thẹn thùng
và khó chịu.
Vô thức siết chặt hai tay.
Ba huynh đệ này, chính là trượng phu tương lai của ta sao?
Người đời nói, nữ tử đoan trang không lấy hai phu.
Còn ta thì sao?
Không chỉ lấy hai, mà lấy luôn cả ba huynh đệ!
Nếu cha mẹ dưới suối vàng có linh thiêng, e rằng đã hối hận vì từng sinh ra một nữ nhi không biết giữ mình
như ta rồi.
Thế nhưng sau khi từng liều mạng tự s. á t một lần, ta đã không còn can đảm để ch .t lần thứ hai.
Nếu không, cũng chẳng sống dở ch .t dở đến ngày hôm nay.
Ta khép mắt, hít sâu một hơi.
Thầm nhủ với bản thân, dù sao so với việc bị bán vào kỹ viện rẻ mạt, thì cùng lúc gả cho ba huynh đệ thế
này đã xem như trời thương.
Huống hồ, tuy chỉ mới liếc mắt nhìn sơ qua.
Nhưng đủ để ta thấy rõ diện mạo của ba người bọn họ.
Tuy không có vẻ văn nhã, phong lưu như nam tử nơi kinh thành, nhưng lại ai nấy đều tuấn tú, đường
hoàng.
Nếu không phải quá nghèo khó, chỉ riêng dung mạo này, hẳn đã không lo chuyện cưới vợ.
Ta nên thấy may mắn vì được bọn họ mua về mới phải.
Chỉ là, với thân thể mảnh mai này, làm thê tử của cả ba người bọn họ, liệu ta có chịu đựng nổi chăng?
Đúng lúc ta còn đang âm thầm lo lắng, nam nhân mua ta cũng là huynh trưởng trong ba người, đột nhiên
quay sang dặn dò hai người còn lại:
“Tiểu Sơn, đi múc cơm cho nàng.”
“Tiểu Vũ, đi nấu ít nước nóng.”
Hai người kia vừa nghe liền lập tức xoay người đi làm.
Chờ họ đi khuất, hắn mới đưa mắt nhìn ta, ánh nhìn sâu xa mà trầm tĩnh.
Ta không khỏi khẩn trương, siết chặt vạt áo.
Hắn chỉ cúi người kéo lại chăn bên dưới cho ta, rồi khẽ nói:
“Ta tên là Trần Giang, là huynh trưởng. Tiểu Vũ là lão nhị, Tiểu Sơn là lão tam. Tình cảnh trong nhà, chắc
nàng cũng thấy rồi.”
“Cả nhà ba huynh đệ, chẳng có ruộng đất, chỉ có mỗi gian nhà tranh này, nên chẳng ai chịu gả nữ nhi cho.”
“Trước mấy hôm, bán được ít thú săn, có được hai lượng bạc, vốn định dùng để làm lễ bái sư cho Tiểu
Sơn, cho nó theo nghề mộc.”
“Nhưng nàng cầu ta mua mình, mà nhà ta lại đúng lúc thiếu một nữ nhân, vì thế ta mới quyết định mua nàng
về làm thê tử.”
“Về sau, ba huynh đệ chúng ta nhất định sẽ đối đãi tử tế với nàng. Có một miếng ăn cũng không để nàng
đói. Chỉ mong nàng cũng làm tròn bổn phận của một người vợ.”
Nghe vậy, ta khẽ nghẹn giọng đáp:
“Ta hiểu rồi…”
Thực ra khi ấy, ta cũng chỉ ôm tâm thế cầu may, nắm chặt ống quần của Trần Giang mà khẩn cầu.
Không ngờ hắn thật sự đồng ý mua ta.
Lại càng không ngờ, là muốn ta làm thê tử của ba người bọn họ.
Rõ ràng trên trán ta, còn có một vết sẹo lớn, dữ tợn, do lần tự đập đầu vào tường để tự vẫn.
Bởi thế, sau khi bị tú bà trong thanh lâu bán rẻ cho bọn buôn người, ta bị đưa đi khắp nơi rao bán, nhưng
vẫn không có ai chịu mua.
2.
Chẳng bao lâu sau, Trần Sơn đã bưng một bát cháo trắng đến, cẩn thận dâng tới trước mặt ta.
Ánh mắt hắn nhìn ta không những không mang theo nửa phần chán ghét, ngược lại còn long lanh sáng rỡ,
thậm chí ẩn ẩn chút lấy lòng.
“Thê tử à, chắc nàng đói lắm rồi phải không? Mau ăn chút cháo đi.”
Cháo thịt nạc trong bát được ninh nhừ, thơm mềm.
Từ lúc theo bọn buôn người xuôi ngược một đường về phương Bắc, ta đã rất lâu rồi không được ăn một
bữa gì ra hồn.
Ngay lập tức, bụng ta không kìm được mà phát ra mấy tiếng “ùng ục”.
Mặt ta lập tức đỏ bừng vì xấu hổ, không khỏi cúi gằm đầu xuống.
Đúng lúc ấy, Trần Giang liền quay sang bảo Trần Sơn:
“Tiểu Sơn, nàng ấy đã nhịn đói lâu rồi, ngươi cứ từ từ đút nàng ăn. Ta lên núi một chuyến, xem thử có săn
được con gà rừng nào về tẩm bổ cho nàng không.”
Nói đoạn, hắn vác lấy cây cung đang treo trên vách tường rồi sải bước đi ra ngoài.
Trần Sơn nghe xong liền gật đầu liên tục: “Huynh cứ yên tâm, đại ca. Đệ sẽ chăm sóc tốt cho thê tử.”
Dứt lời, hắn lập tức múc một muỗng cháo đầy, nét mặt tràn đầy mong đợi, đưa đến sát miệng ta.
Cơn đói lập tức lấn át hết thảy sự ngượng ngùng khi nãy.
Ta gần như lập tức há miệng, ăn ngấu nghiến.
Cháo thịt nạc trong miệng mang theo vị mặn của muối hạt thô, hơi chan chát.
Thế nhưng với ta lúc này, lại thơm ngọt vô cùng.
Thấy ta ăn vội vàng như vậy, trên mặt Trần Sơn thoáng hiện vẻ xót xa:
“Thê tử à, đừng vội, trong nồi vẫn còn nhiều lắm!”
Đợi đến khi bát cháo đã cạn đáy, Trần Vũ cũng vừa đun xong nước nóng.
Hắn xách nguyên một vại nước to bằng thùng tắm, mang vào giữa gian nhà tranh, để ngay ngắn xuống đất,
rồi nhe răng cười tươi rói với ta:
“Thê tử, nước nóng chuẩn bị xong rồi, ta đi xách thêm vài thùng nữa, nàng đợi chút nhé!”
Nghĩ đến việc đã hơn nửa năm ta chưa được tắm rửa, lại còn cố ý bôi bùn lên mặt và tóc để tránh bị bán
vào kỹ viện, ta liền gật đầu với Trần Vũ:
“Được, vậy làm phiền… phu quân rồi.”
Nghe ta gọi như vậy, ánh mắt Trần Vũ lập tức rực sáng, như thể chỉ muốn cười to đến tận mang tai.
“Đương nhiên rồi, nên làm mà, nên làm mà!”
Trần Sơn lúc này cũng nhìn ta chằm chằm, lên tiếng:
“Thê tử à, ta cũng muốn nghe nàng gọi ta là phu quân.”
Nghe vậy, vành tai ta bất giác nóng bừng, trong lòng đầy ngượng ngùng.
Nhớ lại lời Trần Giang vừa nói, ta bèn nhỏ giọng đáp:
“Phu quân.”
Hai huynh đệ lập tức mừng rỡ, nhe răng cười toe toét.
Sau đó thì hăng hái kéo nhau đi xách nước.