Advertise here
Gả Vào Thâm Sơn, Được Sủng Cả Một Đời

Chương 2



3.
Nước nóng trong vại nhanh chóng được đổ đầy.
Bị hai huynh đệ Trần gia đồng loạt nhìn chằm chằm, ta không khỏi lúng túng, cất giọng nói nhỏ:
“Phu quân… hai người có thể… có thể ra ngoài một lát được không?”
Nghe vậy, hai người họ lúc này mới như bừng tỉnh, vội vàng đáp:
“Chúng ta ra ngay! Có việc gì nàng cứ gọi một tiếng nhé!”
Dứt lời, cả hai còn lưu luyến liếc nhìn thêm mấy lượt rồi mới chịu bước ra ngoài.
Đợi đến khi cánh cửa được đóng lại cẩn thận, ta mới âm thầm thở phào một hơi.
Cúi đầu nhìn mặt nước tĩnh lặng trong vại.
Thứ đập vào mắt ta, là mái tóc rối bù dính đầy bụi bẩn, gương mặt xám xịt lấm lem, cùng vết sẹo lớn giữa
trán trông đến rợn người.
Ngay cả ta nhìn thấy, còn thấy sởn gai ốc.
Vậy mà đối diện với gương mặt đáng sợ như thế, huynh đệ Trần gia vẫn có thể nở nụ cười, trên nét mặt
chẳng hề có lấy một tia ghét bỏ hay kinh tởm.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng ta không khỏi trào lên một tia bối rối mông lung.
Nếu là trước kia, ba huynh đệ nhà họ Trần đến cả việc mang giày cho ta cũng không xứng.
Thế mà giờ đây, rõ ràng lại là ta không xứng với bọn họ.
Song, nhìn những gì họ vừa làm vì ta, rõ ràng là họ hoàn toàn chẳng bận tâm dung mạo ta có dọa người
hay không.
Có lẽ, về sau ta có thể yên tâm mà sống tại Trần gia này?
4.
Sau đó, ta cởi y phục, bước lên ghế nhỏ rồi cẩn thận trèo vào vại nước.
Biết trong nhà Trần gia nghèo khó, từng món đồ đạc hẳn đều không dễ có được.
Vì thế khi đặt chân xuống vại, ta đặc biệt cẩn trọng, sợ lỡ mạnh tay một chút sẽ làm bể mất chiếc vại quý giá
này.
Thân mình vừa ngập trong nước, dòng nước vốn trong veo liền nhanh chóng trở nên đục ngầu.
Làn da của ta, cũng dần dần lộ ra sắc trắng vốn có.
Nhìn nước trong vại mỗi lúc một thêm bẩn, lòng ta không khỏi ngượng ngùng.
Ta liền đứng dậy, quấn lại tấm áo cũ rách nát, ngượng nghịu hướng ra bên ngoài cất tiếng:
“Phu quân, có thể giúp ta thay nước được không?”
Nghe tiếng gọi, huynh đệ hai người lập tức đáp lại:
“Đến ngay đây!”
5.
Chẳng bao lâu sau, cửa nhà được đẩy ra.
Huynh đệ hai người vừa bước vào, ánh mắt liền dán chặt vào cánh tay trần lộ ra bên ngoài của ta.
“Thê tử à, nàng trắng quá đi mất!” Trần Sơn lúc này kích động thốt lên.
Ta có phần lúng túng, vội kéo chặt y phục trên người, không dám nhìn về phía bọn họ.
Đúng lúc ấy, Trần Vũ liền lên tiếng nhắc Trần Sơn:
“Tiểu Sơn, mau xách nước đi, đừng để thê tử bị lạnh!”
Trần Sơn nghe vậy mới giật mình bừng tỉnh.
Sau đó, hai huynh đệ liền hợp sức bưng thùng nước bẩn đổ ra bên hiên, rất nhanh lại xách vào một vại
nước nóng khác.
Tắm lại lần nữa xong, thân thể ta đã sạch sẽ hơn nhiều.
Sau đó, ta thay sang bộ y phục cũ kỹ đầy mảnh vá từng được bọn họ mặc qua.
Sau khi đổ đi thùng nước thứ hai, Trần Sơn liền hớt hải chạy vào, ánh mắt sáng rực nhìn ta:
“Thê tử, để ta giúp nàng vắt tóc nhé?”
Thấy những lọn tóc vẫn còn nhỏ nước tí tách, ta khẽ đáp một tiếng đầy ngại ngùng.
Trần Sơn phấn khích đón lấy chiếc khăn bông, thoăn thoắt giúp ta vắt bớt nước trên tóc.
Chỉ là, đầu ngón tay hắn thỉnh thoảng lại lướt nhẹ qua sau gáy ta, nóng rực như than, khiến toàn thân ta
không khỏi cứng đờ.
Sau khi tóc đã được vắt gần khô, bên ngoài ánh nắng cũng bắt đầu gay gắt hơn.
Hai huynh đệ liền kéo ghế gỗ ra sân, dìu ta ra ngồi hong tóc dưới nắng.
Sự chăm sóc ân cần, chu đáo của bọn họ khiến ta thoáng ngỡ như mình đang trở lại quãng thời gian được
nuông chiều năm nào — quần áo có người chuẩn bị, cơm nước có kẻ hầu hạ.
Tất nhiên, giá như ánh mắt họ nhìn ta đừng sáng rực như thế thì càng tốt.
Bởi lẽ, ánh nhìn ấy khiến ta có cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ bị bầy sói đói lao đến xé xác.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner