Advertise here
Gả Vào Thâm Sơn, Được Sủng Cả Một Đời

Chương 9



24.
Sau hai tháng liên tục kiên trì bôi thuốc, lớp vảy dày trên trán ta cuối cùng cũng trút xuống hoàn toàn, chỉ để
lại một vết sẹo hồng nhạt.
Nếu chăm sóc kỹ, thêm chút phấn son, cũng gần như không nhìn ra nữa.
Có điều — vảy vừa rơi xong, ba huynh đệ ấy lại càng thêm cuồng nhiệt vào mỗi đêm.
Người nào người nấy đều như sói như hổ mà giày vò, khiến ta gần như ngày nào cũng ngủ đến tận trưa
mới tỉnh lại.
Đến mức, chỉ cần trời vừa sập tối, hai chân ta đã bắt đầu nhũn ra theo phản xạ.
May thay, trong lần tái khám tại hiệu thuốc, lão đại phu đã nghiêm túc nhắc nhở Trần Giang:
“Vẫn còn hiện tượng can uất, ngoài ra, còn có biểu hiện hư nhược do phóng túng quá độ.”
“Người trẻ tuổi tuy khỏe, nhưng cũng phải biết tiết chế. Ngươi có thể chịu được, nhưng thê tử ngươi thân
thể yếu, không chịu nổi đâu.”
Nghe vậy, mặt ta lập tức đỏ bừng như bị thiêu cháy.
Chỉ hận không thể đào ngay một cái lỗ dưới đất mà chui xuống.
Còn Trần Giang thì lộ rõ vẻ áy náy:
“Ta hiểu rồi. Đa tạ đại phu nhắc nhở.”
May mắn thay, sau khi về nhà, ba huynh đệ quả thực đã thu lại phần nào khí thế.
Ta rốt cuộc cũng có thể thở được một hơi dài.
25.
Chớp mắt, ta đã sống ở Trần gia gần một năm.
Suốt một năm nay, ta hầu như không ra khỏi cửa.
Một là vì lười phải giao tiếp với người ngoài.
Hai là bởi, sau khi vết sẹo trên trán tan đi, ta lo sẽ có người nhận ra thân phận thật sự của mình.
Hiện tại trong cả Tướng phủ, chỉ còn một mình ta may mắn còn sống.
Ta vất vả lắm mới thoát khỏi thanh lâu, không muốn lại sinh thêm rắc rối.
Thế nhưng, mỗi khi ngồi trong sân, ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, ta lại không kìm được mà nhớ đến cảnh
tượng máu chảy thành sông ngày Tướng phủ bị tịch biên.
Còn ta… chẳng những không thể báo thù cho họ, mà còn chỉ có thể trốn tránh, sống trong bóng tối.
Mỗi lần đi khám bệnh, đại phu đều nói ta bị can khí uất kết.
Nhưng thử hỏi — nghĩ đến thảm cảnh của Dương gia, làm sao ta có thể vui vẻ nổi?
Khẽ thở dài một hơi, ta cầm lấy kim chỉ, tiếp tục thêu hoa.
Nào ngờ sơ ý một chút, đầu ngón tay liền bị kim đâm chảy máu.
Ta hơi nhíu mày, rồi đưa ngón tay lên miệng mút lấy vết máu.
Đúng lúc này, cổng sân bị ai đó đẩy mạnh ra.
Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn — là Trần Giang.
“Phu quân… chẳng phải chàng lên trấn rồi sao?”
Trần Giang không đáp, chỉ sải bước đến trước mặt ta.
Sau đó bất ngờ kéo ta lên, ôm chặt vào lòng.
“Thê tử! Tiên hoàng băng hà, tân đế đăng cơ, đã minh oan cho Dương gia rồi!”
Nghe vậy, toàn thân ta lập tức cứng đờ, chết lặng tại chỗ:
“Chàng… chàng nói gì?”
Trần Giang ôm ta càng chặt, lặp lại từng chữ:
“Tướng phủ được giải oan rồi.”
Ngay khoảnh khắc ấy, ta liền bật ra một ngụm máu đen, rồi ngất lịm trong vòng tay hắn.
26.
Khi ta tỉnh lại, đã ở hiệu thuốc từ lúc nào.
“Không sao cả. Chỉ là bị kích động mạnh khiến uất khí trong lòng trào ra, phun ra máu đen, ngược lại lại là
chuyện tốt.”
“Còn nữa, cô ấy đã mang thai hơn hai tháng rồi, khoảng thời gian tới không nên hành phòng.”
Nghe vậy, ta không khỏi kinh ngạc, trợn to mắt:
“Ta… có thai rồi sao?”
Ba huynh đệ Trần gia thấy ta tỉnh lại, lập tức nhào đến, đỡ ta ngồi dậy.
Vị đại phu thì mỉm cười gật đầu:
“Không sai. Có điều hôm nay cảm xúc nàng dao động quá lớn, đã động đến thai khí. Sau khi về nhà cần
phải uống thuốc an thai.”
Ta vội vã gật đầu.
Bàn tay phải cũng theo bản năng áp lên bụng dưới.
27.
Sau khi về đến nhà, ba người họ đều lo lắng nhìn chằm chằm vào bụng ta.
Ta ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía Trần Giang:
“Chàng… đã sớm biết thân phận thật của ta rồi sao?”
Nghe vậy, sắc mặt ba huynh đệ bỗng trở nên ngập ngừng, phức tạp.
Trần Giang ra hiệu cho Trần Vũ và Trần Sơn ra ngoài trước, rồi giọng khàn khàn đáp:
“Ừ. Lúc đầu, khi thấy nàng ở chỗ người môi giới, ta còn chưa chắc chắn.”
“Cho đến khi nàng túm lấy ống quần ta, ta nhìn kỹ một hồi, mới xác định được.”
Nghe hắn nói vậy, ta hơi nhíu mày.
“Nhưng… sao chàng lại nhận ra ta? Trước kia chúng ta từng gặp nhau sao?”
Trần Giang gật đầu.
“Ừ. Bảy năm trước, chúng ta từng gặp ở kinh thành.”
“Khi ấy cha ta vừa mất, ba huynh đệ chúng ta ra phố bán thân chôn cha. Là nàng đi ngang qua, thấy thương
xót, cho chúng ta mười lượng bạc.”
“Chôn xong phụ thân, ta liền đưa Tiểu Vũ và Tiểu Sơn quay về quê nhà.”
Ta sững người, nhìn hắn đầy kinh ngạc.
Rồi lờ mờ nhớ lại chuyện năm đó — một việc mà ta từng xem như việc nhỏ chẳng đáng bận tâm.
Không ngờ giữa ta và họ lại có mối duyên như vậy.
Khó trách phụ thân năm xưa luôn dạy ta: “Chỉ cần làm việc thiện, không cần nghĩ đến hậu quả.”
Nếu không có lần giúp đỡ tình cờ năm đó, hôm nay Trần Giang liệu còn có lý do để mua ta, cứu ta ra khỏi
thanh lâu?
Một lúc sau, Trần Giang lại nhìn ta, giọng đầy căng thẳng:
“Giờ Dương gia đã được giải oan. Nếu nàng quay về kinh, bệ hạ hẳn sẽ ban thưởng bồi đắp cho nàng.”
“Nàng… có muốn quay về không?”
Thấy vẻ mặt căng thẳng không yên của hắn, ta khẽ bật cười:
“Dương Uyển Khanh của ngày xưa đã chết rồi.”
“Sau này, nơi này mới là nhà của ta.”
Quay về sao?
Không nói đến việc ta đã gả cho ba vị trượng phu nơi sơn dã này.
Chỉ riêng chuyện từng bị bán vào thanh lâu thôi, cũng đủ để miệng lưỡi thế gian nơi kinh thành chôn vùi ta
rồi.
Giờ đây, có thể sống yên ổn bên cạnh bọn họ, với ta… đã là phúc phần lớn nhất.
Trần Giang nghe ta nói vậy, liền không nhịn được ôm chầm lấy ta.
“Thê tử… cảm ơn nàng đã nguyện ý ở lại. Ta nhất định cả đời này sẽ đối xử thật tốt với nàng.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner