Advertise here
Giấc Mơ Thời Dân Quốc

Chương 3



6

Trên sân khấu, đào kép xuất hiện, giọng hát nhẹ nhàng, trong trẻo, du dương.

Hát thật hay, tôi tháo chiếc vòng vàng nặng một hai lượng trên cổ tay, ném xuống chân tiểu sinh.

Mộng Lệ khoa trương che miệng: “Cậu đang sỉ nhục nghệ sĩ đấy! Thời đại nào rồi, mau bỏ cái thói cổ hủ đó đi.”

Nói xong, cô ta yêu kiều đứng dậy, nhẹ nhàng thả chiếc khăn tay xuống.

Vở diễn kết thúc, gã phục vụ chạy tới, cúi đầu chào hỏi chúng tôi.

Mộng Lệ đắc ý nhìn tôi, vội nói: “Là khăn tay của tôi.”

Nhưng gã phục vụ chẳng thèm để ý, mà quay sang tôi:

“Cảm ơn tiểu thư đã thưởng cho tiểu sinh, tiểu thư muốn nghe gì cứ việc gọi.”

Sau đó mới liếc qua Mộng Lệ: “Này đại tỷ, đồ bỏ đi thì đừng vứt lung tung.”

Gã phục vụ này cũng lanh lợi ra phết. Tôi nhịn cười, gọi một khúc “Xuân Khuê Oán”.

Mộng Lệ đỏ mặt rồi lại tái đi, bỏ mặc chiếc khăn tay, giận quá liền tháo luôn chiếc đồng hồ bỏ túi của Hạ Trọng Phong mà ném xuống.

Hạ Trọng Phong cũng hào phóng thật, cả bút máy lẫn khuy tay cũng chẳng cần, hai tay dâng lên.

Tôi chỉnh lại khăn choàng, cười nói: “Chỉ nghe hát thôi cũng nhàm chán, nếu có múa phụ họa thì tốt biết mấy.”

Hạ Trọng Phong như bừng tỉnh, vội nói: “Dạo này tôi cũng chưa ghé sàn nhảy.”

Hắn chắc chắn không ngờ rằng, kiếp trước, Mộng Lệ chính là gặp Tư lệnh ở sàn nhảy. Chỉ tán tỉnh nhau nửa tháng, cô ta đã thành vị phu nhân thứ mười chín trong phủ Tư lệnh.

Tính toán thời gian, sắp đến lúc rồi.

“Cô chắc không dám đến sàn nhảy đâu nhỉ? Cũng phải thôi, người bó chân như cô, đi đứng còn chẳng vững.”

Mộng Lệ cười khúc khích, như thể đã tưởng tượng ra cảnh tôi lúng túng ở sàn nhảy.

“Tôi không biết nhảy, vậy càng phải đi xem một phen mới được. Vậy hẹn hai ngày nữa đi.”

7

Hai người họ như giành lại được thế trận, thỏa mãn rời đi.

Trên sân khấu, đào kép tiếp tục ca bài chia ly oán hận. Trong phòng bao, tôi chậm rãi thưởng thức bát chè hạt sen, lắng nghe đầy say mê.

“Lặn lội phong sương vạn nỗi đau đói rét no ấm nào ai thấu”

Kiếp trước, khi tôi vừa gả vào nhà họ Hạ, lão phu nhân chỉ là một bà thiếp không hiểu việc làm ăn, chỉ sống dựa vào tiền thuê từ vài cửa tiệm.

Là tôi bỏ ra của hồi môn, dốc hết tâm huyết vực dậy sản nghiệp, vậy mà cuối cùng lại nuôi dưỡng Hạ Trọng Phong thành kẻ kiêu căng trác táng, chẳng có chút thành tựu gì ngoài khiêu vũ, đua ngựa, đánh mạt chược.

“Ngẫm chuyện cũ lòng đầy uất hận, thân này có chịu thương đau”

Điều tôi hối tiếc nhất kiếp trước chính là làm việc quá sức, sinh hoạt không điều độ, đến khi mang thai cũng không hay biết.

Kết quả, sau khi đối chiếu sổ sách xong, tôi mới sững sờ nhận ra cơ thể mình ướt đẫm máu.

Còn Hạ Trọng Phong, khi biết tin, chỉ lạnh lùng nói một câu:

“Đàn bà mà suốt ngày dính mùi tiền bạc, đúng là làm tổn hại phúc khí con cháu.”

“Dẫu biết nam nhân bạc bẽo có đoái hoài người đoạn trường”

Về sau, chiến sự bùng nổ ở Ninh Thành, Hạ Trọng Phong đưa cả nhà chạy sang đảo Loan, nhưng lại bỏ mặc tôi.

Tôi nắm chặt tay áo hắn, nước mắt lưng tròng, đau đớn đến không nói nên lời.

“Tấm vé thuyền của cô, tôi đã đưa cho Mộng Lệ rồi. Đây là món nợ tôi phải trả cho cô ấy. Nếu không, sao cô ấy lại phải làm thiếp cho Tư lệnh?”

Hắn lạnh lùng bẻ từng ngón tay tôi ra, đẩy mạnh tôi xuống đất.

Sau đó, tôi nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng khóa chốt.

Rất nhanh sau đó, bên ngoài bùng lên ánh lửa, khói đặc cuồn cuộn.

Tôi chìm vào nỗi đau xé tim gan, rồi dần dần ngất đi…

Cũng là phận thiếp, tôi chỉ là một người phụ nữ bó chân lạc hậu, chỉ đáng bị như vậy.

Còn Mộng Lệ, lại là “bất đắc dĩ”, đáng thương vô cùng.

Hạ Trọng Phong, kiếp này, để xem cô ta cam tâm tình nguyện làm thiếp cho người ta ra sao.

8

Dạo gần đây, lão phu nhân ngủ không yên giấc.

Hạ Trọng Phong vì Mộng Lệ tiêu tiền như nước, giờ thấy tôi mua thêm vài món mới cũng đã ôm ngực than trời “tội lỗi”.

Tôi còn chưa bước chân vào cửa, hắn đã coi của hồi môn của tôi là tài sản của nhà hắn rồi.

“Con ấy, có thời gian ra ngoài, chẳng bằng ở nhà nấu cơm, may áo cho Trọng Phong, đàn ông dù có cứng rắn mấy, rồi cũng sẽ cảm động thôi.”

“Nhưng mà tiểu thư nhà họ Khổng gia lớn nghiệp lớn, dù con có nhường vị chính thất, cô ta cũng không chịu làm thiếp đâu…”

“Khổng? Con nói là… Khổng gia đó?”

Lão phu nhân giật mình ngã ra sau, há hốc miệng hồi lâu.

Tỉnh táo lại, bà ta liền nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Con đúng là một người chị dâu biết nghĩ cho Trọng Phong.”

Tôi cúi đầu, nhấp một ngụm trà gừng táo đỏ, che giấu nụ cười lạnh nơi khóe môi.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner