Advertise here
Giành Lại Cuộc Đời Vốn Thuộc Về Tôi

Chương 2



5
Kết thúc tiết tự học buổi tối, tôi về thẳng nhà.
Gần đây bố mẹ thường xuyên đi công tác, hiếm khi ở nhà. Chỉ còn Chu Từ Mộ – người đã trốn học về trước
– ở nhà.
Vừa thấy độ dài tóc tôi, ánh mắt cô ta lập tức hoảng loạn cực độ.
“Chị… sao lại… đột nhiên muốn cắt tóc vậy?”
“Tóc dài gội phiền quá, nên cắt luôn cho gọn.” – Tôi bình tĩnh đáp.
Chu Từ Mộ xưa nay rất yêu cái đẹp, đặc biệt trân quý mái tóc đen óng mượt của mình. Bảo cô ta cắt tóc,
chắc trong lòng đau đớn không nói nên lời.
Tôi biết hành động này thật ra rất trẻ con, cũng chẳng mang lại ích lợi gì.
Nhưng chỉ cần khiến Chu Từ Mộ thấy ghê tởm dù chỉ một chút, thì đã đáng rồi.
6
“Mộ Mộ, sao cậu lại cắt tóc rồi? Tóc đẹp thế, tiếc quá!”
Chu Từ Mộ cố nặn ra một nụ cười: “Đổi hình tượng thôi mà, thế này cũng đáng yêu mà, đúng không?”
“Cũng đúng.”
Tôi cúi đầu, giấu đi nụ cười lạnh lẽo, phớt lờ ánh mắt u ám căm hận của Chu Từ Mộ. Mới chỉ bắt đầu thôi
mà, em gái thân yêu ạ.
Giáo viên chủ nhiệm cầm theo bài kiểm tra giữa kỳ gần đây bước vào lớp.
“Kỳ này, bạn đứng nhất khối vẫn là Chu Ly, mọi người vỗ tay nào!”
Giờ ra chơi, lớp trưởng đến tìm tôi, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
“Chúc mừng cậu nha Chu Ly, tớ cố gắng lắm rồi mà vẫn không vào nổi top 10.”
Nghe vậy, tôi cúi xuống lục ngăn bàn một lúc, lấy ra mấy cuốn sổ bìa đen.
“Cho cậu nè.” – Tôi đưa cho lớp trưởng.
“Cái gì vậy?” – Cô ấy nhận lấy, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Ghi chép của tớ.”
Nghe xong, lớp trưởng sững lại, sau đó phấn khích đến đỏ bừng cả mặt.
“Thật… thật sự được à? Cho tớ xem thật sao?”
Lớp chúng tôi là lớp chọn, cạnh tranh cực kỳ khốc liệt. Ai nấy đều là đối thủ, chuyện chia sẻ ghi chép miễn
phí gần như chưa từng xảy ra.
Kiếp trước, tôi cũng là kiểu người luôn đề phòng bạn học như vậy.
Nhưng lần này, tôi muốn thay đổi.
“Ừm.” – Tôi gật đầu, rồi mỉm cười bổ sung – “Có gì không hiểu cứ hỏi tớ.”
“Wow! Cảm ơn cậu Chu Ly!!”
Tiếng reo vui của lớp trưởng thu hút sự chú ý của mấy bạn xung quanh.
Một nam sinh nghe thấy cuộc trò chuyện cũng lại gần, gãi đầu nói: “À… tớ cũng được xem không? Chỉ
mượn xem thôi ấy mà…”
Lớp trưởng lập tức ôm sổ ghi chép như bảo vật: “Tránh ra, đây là Tiểu Ly Tử cho tớ mượn đó!”
“Làm ơn đi mà, cho tớ liếc một cái thôi! Tớ thật sự rất tò mò không biết ghi chép của thủ khoa có sáng lấp
lánh như lời đồn không ấy!”
“Tớ cũng muốn xem! Làm ơn đó, học thần Chu Ly!”
Tôi phì cười: “Muốn xem thì cứ xem thôi. Chỉ là có thể khiến các cậu thất vọng đó – ghi chép của tớ dùng
bút mực đen viết, không sáng lấp lánh đâu.”
Lớp trưởng dừng lại một chút, nhẹ nhàng giải thích: “Tiểu Ly Tử, ‘sáng lấp lánh’ chỉ là cách ví von trình độ
thôi, chứ không phải thật sự phát sáng đâu.”
Nam sinh bên cạnh nhìn tôi cười, mặt đỏ như gấc, ấp úng không nói nên lời.
7
Lần đầu tiên cảm nhận được việc có người bên cạnh ồn ào náo nhiệt cũng không tệ, trên đường về nhà,
tâm trạng tôi nhẹ nhõm đến lạ.
Có lẽ, cuộc đời tôi thật sự đang thay đổi. 
Từ khi trọng sinh đến nay, đây là lần đầu tiên tôi ngủ một giấc ngon lành. Thậm chí sáng hôm sau đến
trường, bước chân cũng nhẹ bẫng.
Thế nhưng khi đến lớp, thái độ của bạn học lại hoàn toàn trái ngược với hôm qua.
“Chào buổi sáng?” Tôi thử chào hỏi.
Không ai để ý đến tôi.
Lớp trưởng cũng đã đến lớp, mắt đỏ hoe, ném quyển sổ ghi chép lên bàn tôi.
“Có chuyện gì vậy?” – Tôi kéo cô ấy lại.
Thấy vẻ mặt hoang mang của tôi không giống giả vờ, lớp trưởng khẽ nói: “Cậu… xem nhóm lớp đi.”
“Tớ làm hỏng điện thoại rồi, mấy hôm trước đã đem đi sửa.” – Tôi giải thích.
Vì thế lớp trưởng đưa điện thoại của mình cho tôi xem.
Tối hôm qua, Chu Từ Mộ đăng lên nhóm lớp một ảnh chụp đoạn chat.
【Chị à, chẳng phải chị từng nói những đứa học kém hơn chị đều là rác rưởi sao? Sao giờ lại chia sẻ ghi
chép vậy?】
【Em không thấy tụi nó giành nhau ghi chép như một lũ chó rất buồn cười sao?】
【Chị à, như vậy là không đúng đâu, bọn họ là bạn học của chúng ta mà…】
【Bạn học với chả không, chỉ là một lũ thất bại loser mà thôi.】
Tài khoản nói chuyện với cô ta dùng đúng ảnh đại diện và tên của tôi.
Chu Từ Mộ đăng trong nhóm: 【Tớ suy nghĩ mãi, vẫn cảm thấy chị làm vậy là sai, nên mới chia sẻ đoạn
chat này. Tớ làm vậy có sai không…?】
Bên dưới là hàng loạt bình luận phẫn nộ:
【Nếu không có Mộ Mộ, bây giờ tụi mình vẫn còn bị con nhỏ đó lừa gạt!】
【Không ngờ cô ta là loại người như vậy, hôm qua mình còn chân thành cảm ơn cô ta nữa…】
Giữa vô vàn lời chỉ trích, chỉ có một mình lớp trưởng cố gắng bênh vực tôi: 【Đoạn chat có thể bị làm giả
mà.】
Chu Từ Mộ lập tức tung đoạn quay màn hình, chứng minh người trò chuyện với cô ta đúng là tôi.
Xem đến đây, tôi thò tay vào balô lục tìm. Quả nhiên… biên lai sửa điện thoại đã biến mất.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner