Advertise here
Giành Lại Cuộc Đời Vốn Thuộc Về Tôi

Chương 3



8
Chu Từ Mộ đứng trước mặt cả lớp khuyên nhủ tôi: “Chị ơi, chuyện đã lỡ rồi thì nhận đi. Chúng ta xin lỗi
đàng hoàng, đứng nghiêm chịu phạt thì có gì không tốt?”
“Tôi không làm, sao phải nhận? Chẳng có gì để nói cả. Điện thoại tôi mất rồi, báo công an thôi.”
“Chu Ly!”
Chu Từ Mộ hét lên, rồi mới nhận ra mình mất bình tĩnh, vội vàng chữa lời: “Chuyện nhỏ xíu vậy, báo công
an làm gì? Đến lúc mất mặt chẳng phải cũng là chị sao?”
Tôi cười lạnh: “Nếu mất mặt là tôi, thì cô sốt ruột làm gì?”
Nói đến đây, tôi từng bước tiến lại gần cô ta, khẽ cười.
“Hay là… cuối cùng người mất mặt sẽ là cô, nên cô mới lo lắng như vậy?”
Sự hoảng loạn trên gương mặt Chu Từ Mộ đã quá rõ ràng. Tôi không nói thêm lời nào, mượn điện thoại lớp
trưởng gọi báo công an.
“Ấy ấy, các đồng chí cảnh sát chắc có nhầm lẫn gì rồi! Trường chúng tôi nề nếp nghiêm chỉnh, thầy trò hòa
thuận, sao có chuyện trộm cắp chứ?”
Thầy chủ nhiệm mập mạp hớt hải chạy theo cảnh sát, gương mặt tươi cười nịnh nọt.
Cảnh sát không đoái hoài gì đến ông ta.
“Em nào là Chu Ly?”
“Em ạ.” – Tôi bước ra khỏi lớp.
Thầy chủ nhiệm trừng mắt nhìn tôi: “Chu Ly, em là học sinh thì có món đồ nào quý giá chứ, đừng làm lớn
chuyện.”
“Chú cảnh sát ạ, điện thoại của cháu mất rồi, cháu nghi ngờ có bạn học trong lớp lấy.”
Tôi trực tiếp nói rõ nghi ngờ của mình.
Có người trộm biên lai sửa máy của tôi, rồi lấy luôn điện thoại đang để tại cửa hàng.
Kẻ đó không chỉ biết mật khẩu mở khóa mà còn biết rõ chuyện xảy ra hôm qua – chắc chắn là người trong
lớp.
“Mộ Mộ, cậu đi đâu đấy?” Một nữ sinh thắc mắc hỏi.
Cả lớp, đang bị cảnh sát thu hút sự chú ý, lập tức quay lại nhìn – chỉ thấy Chu Từ Mộ ôm cặp, lén lút định
chuồn khỏi lớp bằng cửa sau.
“Tớ… tớ chỉ là… muốn đi vệ sinh thôi…” – Chu Từ Mộ lắp bắp.
Tôi đi thẳng tới chỗ cô ta, nhấc cặp lên lật ngược. Mọi thứ trong cặp rơi lả tả khắp sàn.
Một chiếc điện thoại màu tím, không vỏ, rơi ra. Tôi nhặt lên, mở khóa thành công.
Chiếc điện thoại này là nửa năm trước, khi Chu Từ Mộ năn nỉ mẹ đổi điện thoại, mẹ tiện thể cũng mua cho
tôi một cái. Nhưng vì không muốn dùng màu giống tôi, cô ta chọn màu hồng, đưa cho tôi cái màu tím.
Tôi hành động nhanh như chớp, khiến Chu Từ Mộ không kịp phản ứng.
Sắc mặt cô ta thay đổi, lập tức yếu đuối phản đòn: “Chị… chị lại giận em chuyện gì sao? Sao lại làm thế này
với em…”
Tôi giả vờ vô tội: “À, tôi chỉ nghĩ cô đi vệ sinh không cần mang cặp, nên tốt bụng cầm giúp thôi. Nhưng…
nếu không như vậy, tôi cũng đâu biết điện thoại mình lại nằm trong cặp cô. Em gái à, em muốn giải thích gì
không?”
Tôi mỉm cười tươi rói, Chu Từ Mộ thì sắc mặt tái nhợt, đột nhiên bật khóc: “Không… không phải em! Em
không biết! Chắc là ai đó nhân lúc hỗn loạn nhét vào đó!”
Nước mắt cô ta lã chã rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, mũi đỏ lên, trông đầy đáng thương.
Vài nam sinh không chịu nổi nữa.
“Chu Ly, nhỡ đâu là cậu tự nhét vào rồi đổ oan cho Mộ Mộ thì sao?”
“Đúng đấy, cậu lúc nào cũng kiêu căng, còn hay bắt nạt Chu Từ Mộ nữa!”
Tôi bước tới gần, gằn từng chữ: “Tôi bắt nạt cô ta? Bắt nạt kiểu gì? Các cậu nói thử xem? Các cậu có dám
chịu trách nhiệm với lời mình nói hôm nay không? Tôi dám thề rằng nếu trước đây tôi từng bắt nạt cô ta, tôi
sẽ không có kết cục tốt. Còn các cậu, dám thề không?”
Nam sinh đỏ bừng mặt, cứng họng không nói được gì.
Tôi lại đến gần Chu Từ Mộ, thì thầm vào tai cô ta: “Điện thoại giá trên 3.000 tệ, đủ điều kiện lập án. Nếu bây
giờ cô nhận tội, tôi sẽ rút lại báo án.”
Chu Từ Mộ nghẹn lời, không cam lòng nhận thua: “Tôi cứ nói là ai đó nhét vào đấy, chị làm gì được tôi? Chị
có chứng cứ không?”
Tôi mỉm cười, đi về phía cảnh sát.
“Chú cảnh sát, tiệm sửa điện thoại chắc có camera giám sát. Kiểm tra là biết ai lấy ngay.”
Chu Từ Mộ mặt cắt không còn giọt máu, bắt đầu quỳ xuống cầu xin: “Chị ơi, chị… em sai rồi… là em nhất
thời hồ đồ… đừng báo án, đừng mà… em còn trẻ, còn cả tương lai phía trước, chị ơi em xin chị đó…”
Đến nước này, còn ai không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Ngay cả những nam sinh từng bênh vực Chu Từ Mộ lúc đầu, giờ cũng lạnh mặt im lặng, ánh mắt nhìn cô ta
đầy khinh bỉ.
9
Cuối cùng tôi vẫn xin lỗi cảnh sát mấy câu và từ bỏ việc điều tra đến cùng.
Mức trừng phạt này với Chu Từ Mộ thật sự còn quá nhẹ, nhưng chưa phải lúc vạch mặt hoàn toàn.
Tôi vẫn đang chờ một cơ hội.
Thầy chủ nhiệm tỏ rõ vẻ không hài lòng với tôi, nhưng vì thành tích học tập của tôi nên cuối cùng cũng đành
bỏ qua cho có lệ.
Chu Từ Mộ thì cả buổi chiều không đến lớp, trốn học về nhà luôn.
“Con đã làm gì vậy? Mẹ với bố không có nhà, con chăm sóc em gái kiểu đó à?”
Chiếc điều khiển tivi bay thẳng vào mặt tôi, cơn đau khiến tôi vô thức lùi lại hai bước.
Tôi cảm thấy choáng váng, đầu óc quay cuồng. Khuôn mặt tức giận của mẹ tôi như vỡ ra thành ba rồi lại
nhập làm một.
Chu Từ Mộ đứng sau lưng mẹ tôi, đôi mắt đỏ bừng sưng mọng, ánh nhìn tràn đầy oán hận.
Bố tôi ngồi trên ghế sô pha, hết điếu này đến điếu khác.
“Chu Ly.” – Bố tôi mở miệng – “Ngày mai đến trường, con hãy nói là mình đã vu khống em gái.”
“Con học giỏi, tương lai sáng lạn, mấy chuyện nhỏ nhặt trong trường chẳng ảnh hưởng gì đến con. Nhưng
em con thì không thể mất mặt thêm nữa.”
Khoảnh khắc ấy, tôi không thể tin nổi.
Tôi luôn nghĩ ít ra bố vẫn còn chút tình cảm với tôi, chỉ là ông ấy là một người đàn ông hiền lành sợ vợ, cả
đời không dám phản kháng mẹ.
Ông cũng là người thân duy nhất từng đến thăm tôi sau khi tôi gả cho gã đàn ông ở kiếp trước. Cũng là
người duy nhất rơi nước mắt sau khi tôi chết.
Thế nhưng giờ đây tôi bỗng nhận ra – nếu ông yêu tôi, sao có thể trơ mắt nhìn tôi bị đẩy vào địa ngục.
Trên đời này, người tôi có thể dựa vào… chỉ có chính mình.
Vì thế tôi nói: “Không.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner