Advertise here
Giành Lại Cuộc Đời Vốn Thuộc Về Tôi

Chương 6



15
Từ hôm đó, Tống Vũ không bám lấy tôi nữa, ngoan ngoãn làm bạn học bình thường. Tôi cuối cùng cũng có
thể yên tâm học tập, luyện đề mỗi ngày.
Nhịp độ ở trại huấn luyện rất căng thẳng, dậy lúc 6h sáng, 12h đêm mới được ngủ cũng đã gọi là “dễ thở”
rồi.
Toàn bộ học sinh ưu tú trong cả nước đều tập trung về đây, có lúc tôi thậm chí còn chẳng lọt nổi top 20.
Lúc đó tôi mới hiểu, nhiều người ở đây có điều kiện học tập chẳng thua gì app luyện đề kia.
Nhưng bạn cùng phòng tôi – cô bạn tên mặt lạnh – thì lần nào cũng vững vàng ở hạng nhất. Ở chung lâu
ngày, tôi phát hiện thật ra cô ấy là người rất tốt.
Lần đầu tiên rớt khỏi top 20, tôi vì một bài vật lý khó mà học đến tận 2 giờ sáng. Vừa lo vừa tức, tôi bứt tay
đến mức da trầy xước, rớm máu.
“Dữ kiện trong đề là bẫy, cậu phải đặt biến x khác mới đúng.”
Giọng nói lạnh băng vang lên phía sau, tôi quay lại thấy bạn cùng phòng với đôi mắt thâm quầng như ma,
đứng lặng lẽ sau lưng.
Nhờ phần giải thích rõ ràng, dễ hiểu của cô ấy, tôi cuối cùng cũng nắm được cách làm bài, trong lòng thấy
nhẹ nhõm hẳn.
Nhận ra ánh mắt cô ấy nhìn tôi chằm chằm, như muốn nói mà lại thôi, tôi đột nhiên nhớ tới vụ “hiểu lầm
Tống Vũ” hôm nọ.
Tôi liền giải thích khéo léo: “Thật sự chỉ là hiểu nhầm thôi, tôi thề đấy.”
Cô ấy im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi nói: “Tôi chỉ muốn bảo… đèn bàn sáng quá.”
Tôi vội vàng xin lỗi, rồi tắt đèn.
Trước khi ngủ, tôi bỗng nhớ ra điều gì, hỏi cô ấy: “Tôi tên là Chu Ly, còn cậu?”
“Giang Sơ Nguyệt…” – cô trả lời, giọng mang chút bất đắc dĩ.

Ngày kết thúc trại huấn luyện, tôi thu dọn đồ đạc, quay sang nói với Giang Sơ Nguyệt: “Hẹn gặp lại ở đại
học S nhé.” – Tôi cười.
Giang Sơ Nguyệt cũng nhẹ nhàng cong khóe môi, giống như mặt hồ băng được gió xuân thổi qua, khẽ tan
chảy.
“Ừ, gặp lại ở S đại.” – cô nói.
16
Khi tôi trở lại trường, học kỳ đầu lớp 12 đã khai giảng. Lớp trưởng gặp lại tôi thì rất vui, hào hứng hỏi han
chuyện ở trại huấn luyện.
Một giọng nữ chen vào đầy giễu cợt: “Lớp trưởng ơi, giờ Chu Ly là học sinh ưu tú cấp quốc gia rồi, chắc
không thèm để ý đến tụi mình đâu.”
“Đúng đó, cả mùa hè chẳng liên lạc gì, nhắn tin cũng không trả lời. Hóa ra mấy bộ dạng thân thiện trước
đây toàn là giả vờ!”
Lớp trưởng yếu ớt bênh vực: “Có thể là Chu Ly bận thật mà…”
“Cậu có lòng tự trọng một chút đi, học giỏi một tí mà đáng để cậu bợ đỡ vậy sao?”
“Lớp bên, Lý Hoa còn đang xin xét tuyển thẳng kìa. Chứ tham gia cái trại huấn luyện gì đó thì có gì đáng tự
hào?”
Những người nói đều là bạn thân của Chu Từ Mộ, cô ta ngồi ở trung tâm đám đông, ánh mắt khiêu khích,
như thể đang nói “mấy chuyện cũ chẳng hề gì với tao cả.”
Tôi còn chưa mở miệng thì các bạn khác đã không nhịn được:
“Các cậu cũng dám nói à? Thế sao các cậu không tham gia trại huấn luyện đi? Hay là không muốn?”
“Sao tôi lại thấy trong lớp nồng nặc mùi dấm chua thế nhỉ?”
“À thì đó, không ăn được nho thì bảo nho chua thôi.”
Tôi và lớp trưởng nhìn nhau, cùng cười. Tôi lập một nhóm chat mới, gửi một đống tài liệu vào đó.
[Đây là các đề tiêu biểu bên trại huấn luyện, tôi đã tổng hợp xong hết rồi, mọi người có thể luyện thử.]
Trong nhóm lập tức rộn ràng:
[Wow, cảm ơn Chu Ly!]
[Chu Ly vạn tuế!]
Tôi và lớp trưởng lại nhìn nhau mỉm cười.
Thật ra trước khi tham gia thi, tôi đã nói với cô ấy là sẽ mất liên lạc hai tháng, vì trại huấn luyện học sinh giỏi
tổ chức hoàn toàn khép kín, còn có thiết bị chặn sóng.
Mẹ tôi đã gọi điện làm phiền tôi mấy lần: “Mau cút về nhà! Con không có ở nhà, em con mấy tháng nay
không ăn nổi một bữa đàng hoàng!”
Tôi cười lạnh: “Vậy thì để nó chết đói đi.”
“Con khốn nạn! Tao đánh chết mày có tin không? Đừng hòng học đại học nữa!”
Bên kia đầu dây bỗng im lặng.
Mẹ tôi là người rất sĩ diện, nhà ai có con đậu đại học là bà ta ghen tức không ngớt, rủa người ta ra đường bị
xe đâm.
Giờ chỉ trông chờ vào tôi để “nở mày nở mặt” sau kỳ thi đại học.
Có lẽ đúng như người ta nói, kẻ yếu thường bị ăn hiếp, còn cứng rắn rồi thì ngược lại – từ khi tôi cứng rắn
trở lại, mọi thứ lại dễ thở hơn kiếp trước rất nhiều.
Tôi còn nói thêm một câu: “Với cả mẹ cũng đừng gọi điện nữa, tôi nghe thấy là khó chịu, tâm trạng không tốt
thì thi trượt đấy.”
Từ đó, những ngày yên bình kéo dài đến kỳ thi đại học.
Cho đến khi tôi lại bị nhốt trong chính căn nhà đó.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner