17
Một sợi xích sắt khóa ở mắt cá chân tôi, phạm vi có thể di chuyển chỉ giới hạn từ phòng ngủ đến phòng
khách.
Từ phòng em gái vọng ra tiếng cười vui vẻ của mẹ tôi và Chu Từ Mộ: “Nào nào, Mộ Mộ, mặc cái váy này
thử cho mẹ xem… ừm, đẹp quá, đến hôm phỏng vấn cứ mặc như này nhé.”
Tôi đầu tóc bù xù, ngồi thẫn thờ trên ghế sofa.
Từ khi bạn bè trong lớp không đứng về phía Chu Từ Mộ nữa, cô ta càng ngày càng trốn học nhiều hơn. Dù
vậy vẫn tham gia kỳ thi đại học, nhưng điểm thi chưa nổi 200.
Tôi vẫn giữ liên lạc chặt chẽ với các bạn trong lớp, nên cứ nghĩ rằng gia đình đã từ bỏ ý định để em gái thay
tôi.
Sau khi có kết quả thi, tôi quay về nhà để lấy giấy tờ tùy thân. Vừa mở cửa, mẹ đã đón tôi với vẻ mặt nhiệt
tình hiếm thấy.
“Ai da, Ly Ly về rồi à, thi cử vất vả quá ha~ Bố mẹ nhớ con lắm, không dám làm phiền vì sợ ảnh hưởng con
thi, giờ thì tốt rồi, cả nhà mình ăn một bữa đàng hoàng nha, mọi hiểu lầm bỏ qua hết, người một nhà đâu có
thù oán qua đêm!”
Suốt hai kiếp, mẹ tôi chưa từng nói với tôi bằng giọng dịu dàng như vậy.
Tôi sững người mất vài giây. Chu Từ Mộ đứng bên cạnh, mặt đầy khó chịu và ấm ức.
Trong bữa ăn, mẹ tôi không ngừng gắp thức ăn cho tôi. Khi tôi thấy mặn, bà lại nhiệt tình rót nước.
Không ngờ chính vì cốc nước đó, tôi chưa ăn hết cơm đã ngất xỉu.
Tôi cười khổ – cứ ngỡ đời này đã thay đổi, nào ngờ vẫn rơi vào bẫy.
Hai mẹ con tay trong tay bước ngang qua tôi.
“Mẹ, đến lúc phỏng vấn mà có ai hỏi sao con thi được điểm cao thế thì phải làm sao?”
“Ôi dào, con cứ bịa một lý do gì đó, bọn họ sao biết thật giả.”
Đinh dong— Tiếng chuông cửa vang lên.
Mẹ tôi lập tức hành động, kéo dây xích nhốt tôi vào phòng.
Qua cánh cửa, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên—
“Chào cô, cho hỏi Chu Ly có ở nhà không?”
Là Giang Sơ Nguyệt.
18
Tôi nghe thấy giọng em gái vang lên, mang theo chút nghi hoặc: “Em là Chu Ly, chị tìm ai ạ?”
“…”
Im lặng rất lâu, Giang Sơ Nguyệt mới lạnh lùng cất tiếng: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”
Bên ngoài trở nên yên ắng, cửa cũng bị đóng lại.
Sau đó là vài ngày nữa trôi qua trong bóng tối không có ánh sáng.
Có người gõ cửa nhà. Vừa thấy gương mặt vàng vọt, sưng phù kia, cả người tôi không kìm được mà run
rẩy dữ dội.
“Đến rồi à, Tiểu Phương, mau mau vào đi!” Mẹ tôi hồ hởi đón gã đàn ông say xỉn vào nhà.
Gã tầm ngoài bốn mươi tuổi, đầu to tai lớn, dáng đi loạng choạng, bọng mắt đen sì, ánh mắt dâm tà đảo tới
đảo lui.
Trong ký ức, chính bàn tay thô to, nặng như đá của gã từng giáng xuống khiến đầu tôi ong ong, trời đất
quay cuồng.
Kiếp trước… rõ ràng phải hai năm sau tôi mới bị gả đi…
Mặt tôi tái nhợt, theo phản xạ bò dậy định chạy vào phòng. Nhưng mẹ tôi túm lấy tóc tôi, giật ngược lại.
“Con ranh, chạy cái gì! Thật chẳng có lễ phép gì cả, lại đây, mẹ giới thiệu người cho mày!”
Gã tên Tiểu Phương lập tức liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt dính chặt, đầy dục vọng buồn nôn như đang lột từng
lớp áo tôi để soi xét.
Gã trừng mắt, quát lớn: “Sao đây? Đây là đứa con gái xinh đẹp mà bà nói hả? Bà giở trò với tôi à? Mặt mũi
hốc hác thế kia mà đòi sính lễ 6 vạn?!”
“Ấy chết, nó gần đây ở nhà không ra ngoài, chưa tắm rửa nên mới vậy thôi.”
Mẹ tôi cười gượng giải thích, rồi không thèm nghe tôi phản kháng, đẩy tôi vào phòng tắm: “Mau, vào tắm đi!
Đừng đóng cửa, để anh Phương còn ngắm một chút!”
Khoảnh khắc đó, tôi giận đến nỗi cả người run bần bật. Dù sao tôi cũng là con gái ruột của bà ta, sao bà ta
có thể đối xử với tôi như vậy?
Tôi ngoảnh mặt đi, cắn chặt môi, không nói lời nào.
Gã đàn ông càng bất mãn, vừa chửi bới vừa làm bộ bỏ đi: “Con mẹ nó, xấu còn không nghe lời, tưởng tôi
ngu mà bỏ tiền ra rước tổ tông về chắc?”
Mẹ tôi đá mạnh vào lưng tôi, khiến tôi đau đến mức cuộn người lại.
“Mẹ, con về rồi—á!”
Chu Từ Mộ vui vẻ chạy vào nhà, nhưng lại đâm sầm vào gã đàn ông như tường thịt.
Cô ta hét lên, mặt trắng bệch, tát gã một cái. Móng tay dài cào thành mấy vết máu rõ rệt trên mặt gã.
Gã đàn ông tức đến muốn động tay, nhưng khi nhìn thấy mặt em gái tôi thì đột nhiên khựng lại.
“Ôi chao, con bé này… lớn rồi mà vẫn hậu đậu quá, mau vào rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi nhé~”
Mẹ tôi vội vàng kéo em gái ra sau, vừa nói vừa đẩy cô ta vào trong.
Đợi đến khi bóng Chu Từ Mộ khuất hẳn ở hành lang, gã đàn ông mới tiếc rẻ thu lại ánh mắt như dán chặt
lên người cô ta.
Gã xoa tay, cười nham nhở, ngập ngừng dò hỏi: “Nếu là đứa con gái kia, thêm 2 vạn… không, 5 vạn tôi
cũng chịu!”
Mặt mẹ tôi sầm lại, hừ lạnh: “Con gái lớn nhà tôi được tuyển thẳng vào Thanh Hoa – Bắc Đại, ông chỉ xứng
với cái loại hàng thải kia thôi! Không muốn cưới thì thôi, thiếu gì người muốn hỏi cưới? Không phải thấy ông
có thành ý tôi đã chẳng thèm để mắt!”
“Ấy đừng đừng, mình thương lượng lại chút đi!”