Advertise here
Giành Lại Cuộc Đời Vốn Thuộc Về Tôi

Chương 8



Hai người cứ thế đứng ngay trước mặt tôi, mặc cả như thể tôi là một món hàng vô tri. Cuối cùng, sính lễ
được tăng thêm 6 nghìn.
Gã đàn ông mặt mày tức tối, vừa chửi bới vừa thô lỗ kéo tôi đứng dậy.
“Con mẹ nó, đồ đàn bà rách nát mà còn đắt. Mày sao khác xa con chị mày thế hả? Đừng để tao phải tức
giận, không đẻ được hai đứa con trai béo trắng thì tao đánh chết mày!”
Bàn tay đầy mùi rượu và mồ hôi của gã to như cái kìm, siết chặt lấy tay tôi không cho giãy, tay còn lại thì mò
lên muốn xé áo tôi.
Nhưng mẹ tôi kịp thời ngăn lại.
Trong lòng tôi dấy lên một tia hy vọng yếu ớt.
Gã đàn ông hậm hực: “Hối hận rồi? Đừng có mà làm quá! Tôi không mang thêm tiền đâu!”
“Đã đưa tiền đâu mà nói chuyện! Cái gì cũng phải rõ ràng. Một tay giao tiền, một tay giao người. Tiền đưa
xong mới được dẫn người đi!” – Mẹ tôi lạnh lùng.
“Lỡ bà nhận tiền mà không đưa người thì sao?”
“Cả nhà tôi ở đây hơn chục năm rồi, chẳng lẽ còn chạy trốn chắc?”
“Được, vậy bà đợi, tôi đi lấy tiền ngay.”
“Cần chuẩn bị hộ khẩu không?”
“Chuẩn bị cái khỉ gì?”
“Thì đi đăng ký kết hôn chứ sao!” – Mẹ tôi gào lên.
“Đăng cái đầu bà! Đẻ được con trai rồi tính tiếp!”
“Cũng được… nhưng ông mau lên nhé, người muốn cưới con gái tôi xếp hàng đầy ra!”
“Biết rồi biết rồi!”
Trước khi rời đi, gã đàn ông còn quay đầu lại nhìn tôi mấy lần, ánh mắt vẫn là kiểu nhìn khiến người ta
muốn nôn mửa.
19
Chưa đầy một tiếng rưỡi sau, gã đàn ông đã hối hả quay lại, mồ hôi vã đầy trán. Mẹ tôi vừa nhận được tiền
mặt đã không kiên nhẫn nổi, lập tức đẩy tôi ra ngoài. 
Ánh mắt gã đàn ông hôi hám thoáng lóe lên sự thèm khát, rồi lại là vẻ hối hận nào đó như bị thúc ép đến
mức không thể quay đầu.
Gã chặn mẹ tôi lại, mặt mũi chẳng tự nhiên chút nào.
“Đợi chút, cái… cái chứng minh thư với sổ hộ khẩu của cô ta, đưa đây.”
“Lấy làm gì?”
“Tôi nghĩ rồi, vẫn nên đi đăng ký kết hôn cho đàng hoàng, lỡ cô ta chạy mất thì còn có cơ sở báo công an.”
Mẹ tôi mải đếm tiền, chẳng buồn tra hỏi, lục tìm rồi ném đống giấy tờ ra như vứt đồ. Bà ta không ngẩng đầu,
cũng không nhìn tôi lấy một cái, bóng lưng biến mất giữa khe cửa đang dần khép lại.
Tôi lặng im nhìn gã đàn ông nhét giấy tờ vào ngực, trong đầu bắt đầu tính toán điên cuồng.
Gã kéo tay tôi đi rất vội, giống như có một chiếc đồng hồ đếm ngược đang treo lơ lửng trên đầu, chỉ chờ rơi
xuống kết liễu hắn.
Chiếc xe đỗ dưới nhà là một chiếc xe van màu đen bình thường. Tim tôi đập thình thịch một cái.
Gã đàn ông giục: “Đứng ngẩn ra đấy làm gì? Lên xe mau!”
Hai tay tôi bị trói chặt dưới áo khoác, gã đẩy nhẹ một cái đã khiến tôi ngã dúi dụi vào ghế sau.
Và ở đó… tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc mà xa lạ.
Cô ấy nhìn tôi, hơi sững lại: “Trông cậu… thảm thật đấy.”
Tôi nhắm mắt lại, dốc hết sức mới thở ra được một hơi dài.
“Con chim báo ân của cậu tới cũng trễ quá rồi, Giang Sơ Nguyệt.”

“À… cô Giang này, người tôi cũng đưa tới rồi, cái tiền ấy…” Giọng nịnh nọt của gã đàn ông vang lên phía
sau.
Giang Sơ Nguyệt gật đầu, gọi vào khoang lái: “Chú Dương.”
Lập tức, từ những chiếc xe đang đậu bên cạnh, bảy tám người đàn ông mặc vest đen bước ra.
Một vài người trong số đó tôi nhận ra — hình như chính là những người từng xuất hiện ở nhà ga hôm nọ.
Tôi tròn mắt nhìn Giang Sơ Nguyệt.
Cô ấy xoa mũi, mặt hơi đỏ – điều hiếm thấy.
“Nhà tớ… mở công ty vệ sĩ.” – cô nói nhỏ.
Chỉ chốc lát, hai người đàn ông cao lớn đã khóa chặt gã đàn ông như cục mỡ, bịt miệng hắn lại, kéo về xe
khác.
“Kiếm chỗ nào, đập gãy chân.” – Giang Sơ Nguyệt lạnh giọng ra lệnh.
“Khoan đã.” – Tôi lên tiếng ngăn lại.
Giang Sơ Nguyệt nhìn tôi đầy thắc mắc. Tôi ra hiệu bảo cô cứ yên tâm.
Tay mân mê sổ hộ khẩu và chứng minh thư, tôi bước tới trước mặt gã đàn ông, ngồi xuống, nhìn thẳng vào
mắt hắn: “Đi, đi đăng ký kết hôn.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner