20
Ban đầu, Tống Kỳ Duệ còn hơi vụng về, nhưng dần dà… chuyện cho gà ăn, cho heo ăn, dọn phân — cậu ta
đều làm tốt hết.
Thậm chí còn mở cả livestream, chuyên quay cảnh tắm cho heo.
Vốn dĩ lượng người xem đã cao, ai cũng tò mò xem cảnh heo được tắm rửa.
Kết quả, có một lần livestream, máy quay bỗng lật lại — heo biến mất, chỉ còn một anh soái ca ngồi cười.
Cú plot twist ấy khiến toàn bộ mạng xã hội chấn động. Có người còn quay lại clip, đăng lên khắp nơi, khiến
cậu bỗng chốc nổi như cồn.Một vài người trong ngành cũng tra ra được thân phận thật của cậu.
#Thái Tử Kinh Thành Theo Đuổi Tình Yêu Tới Trang Trại Heo
#Gái Quê Và Thái Tử Gia Chúng Ta Có Thể Học Được Gì#
Tôi nhìn vào hot search trên điện thoại, rồi quay sang nhìn Tống Kỳ Duệ đang ở bên cạnh.
Ai chán sống mà dám lục ra gốc gác của cậu ta thế?
Tống Kỳ Duệ vẫn đang chăm chỉ làm việc, thấy tôi nhìn, cậu nở một nụ cười ngốc nghếch.
Không hề giống chút nào với cái người từng điên cuồng nhốt tôi lại trước đây.
Quan hệ giữa tôi và cậu cứ lưng chừng như thế. Tôi không dám chủ động tiến đến, còn mỗi lần cậu tiến lại
gần, tôi đều cảnh giác ngay.
Cho đến một hôm, trời đổ mưa nhẹ.
Mẹ nuôi đứng lo lắng trước cửa, bảo cha nuôi lên núi hái nấm nhưng mãi chưa thấy về. Trời mà mưa to thì
nguy hiểm lắm.
Bà tuổi đã cao, chân tay cũng không còn linh hoạt, thế là tôi xung phong lên núi tìm cha nuôi về.
Tống Kỳ Duệ lặng lẽ theo sau tôi, cùng nhau lên núi.
Không ngờ lại bị lạc đường. Người thì chưa tìm được, đến lượt chính chúng tôi không biết lối quay về.
Mưa mỗi lúc một lớn, Tống Kỳ Duệ nắm chặt tay tôi:
“Đừng sợ, rồi chúng ta sẽ quay về được.”
Ngay khi cậu vừa dứt lời, đất trên núi bắt đầu lở ra.
Tống Kỳ Duệ kéo tôi tránh sang một bên, nhưng đã quá muộn.
Khu vực vừa lở đất lập tức sụp xuống.
“Nhanh! Bên này!”
Đó là một chỗ có thể tránh tạm. Tống Kỳ Duệ lập tức che chắn cho tôi dưới thân mình.
Dù địa hình có thể giúp phần nào, nhưng mấy cục đá nhỏ vẫn không ngừng rơi xuống.
Tôi nghe thấy cậu rên vài tiếng trầm thấp, tôi vội ôm lấy đầu cậu, dùng tay che chắn phần đầu cậu nhiều
nhất có thể.Trong tư thế đó, cậu ta lại còn tranh thủ hôn nhẹ vào khoé môi tôi.
“Đừng lo… anh không đau… ưm…”
Đến nước này rồi mà còn nghĩ được chuyện lấy lòng tôi… đúng là vừa tức vừa thương.
Ngoài kia cuối cùng cũng im lặng.
Chúng tôi bị vùi trong một khoảng không chật hẹp, tối om.
Bốn phía tối đen như mực, chỉ có thể nghe thấy tiếng hơi thở của nhau.
“Chờ một chút nữa thôi… chắc chắn sẽ có người đến cứu.”
Dù trong lòng, cả hai chúng tôi đều không biết có thể cầm cự được đến lúc đó hay không.
Tôi nép người vào lòng cậu:
“Tống Kỳ Duệ… tôi chóng mặt… buồn ngủ…”
“Đừng ngủ vội. Nghe anh nói nè. Nếu chúng ta còn sống bước ra khỏi đây… em lấy anh nhé?”
“Cậu… cậu đừng có diễn mấy đoạn kịch cũ rích đó nữa có được không?”
“Vậy em chỉ cần trả lời đi, được hay không? Nói xong rồi ngủ.”
Tống Kỳ Duệ tỏ rõ ý không cho tôi ngủ nếu chưa trả lời. Tôi mệt đến mức không thể chống đỡ được nữa,
đành gật đầu:
“Được được được… mai đăng ký kết hôn, sinh ba một lượt, năm năm đẻ mười đứa, chịu chưa?”
Tống Kỳ Duệ bật cười khẽ:
“Khụ khụ… không cần đến mức đó đâu.”
Không biết đã bao lâu trôi qua. Đói, lạnh, toàn thân tôi run lên cầm cập.
Cơ thể tôi nóng ran, ý thức dần mơ hồ.
Tống Kỳ Duệ gọi tôi mấy lần bên tai, nhưng tôi không còn nghe rõ nữa.
Chỉ cảm nhận được… có thứ gì đó ấm nóng nhỏ xuống môi tôi, mùi máu tanh ngọt.
Tôi cố mím môi từ chối, nhưng lại bị ai đó dùng tay nhẹ nhàng bóp cằm, tách môi ra.
“Ngoan nào, bé con… há miệng ra.”Đó là câu cuối cùng tôi nghe được.
Lần tiếp theo tỉnh lại, là vì tiếng người bên ngoài đang gào gọi.
Tôi muốn đáp lời, nhưng cổ họng khô rát, chỉ có thể cố gắng phát ra chút âm thanh yếu ớt.
Ngoài kia là tiếng xúc đất, có người đang đào tới gần.
Bên trong, Tống Kỳ Duệ vẫn đang nằm đè lên tôi, không cử động.
Trên cổ tay cậu có vết cắn sâu đến rỉ máu.
Áp sát người cậu, tôi vẫn còn cảm nhận được hơi thở yếu ớt.
Cố thêm một chút, Tống Kỳ Duệ… cố thêm chút nữa thôi… tỉnh dậy rồi, chúng ta sẽ bên nhau.
Khi ánh sáng đầu tiên rọi vào mắt tôi, nước mắt không thể kìm nổi mà rơi xuống.
Tôi cũng không chịu đựng được nữa… ngất lịm đi.
21
Vừa mở mắt tỉnh dậy trong bệnh viện, việc đầu tiên tôi làm là nắm lấy tay mẹ nuôi, vội vàng hỏi:
“Tống Kỳ Duệ đâu? Cậu ấy đâu rồi?”
Mẹ nuôi vội vàng giữ lấy tay tôi:
“Ấy ấy ấy, con không được động tay loạn đâu!
“Nó bị người nhà đón về rồi… Tình trạng của Kỳ Duệ nghiêm trọng lắm. Lúc được cứu ra thì đã bị gãy nhiều
xương, mất máu quá nhiều, lúc cấp cứu còn thiếu máu trong kho dự trữ. May mà người nhà nó đến kịp, đưa
nó đi cấp cứu ngay.
“Haiz… cũng tại ba con nữa, cứ nhất quyết leo lên núi hái nấm, suýt chút nữa thì…”
Tôi chột dạ:
“Còn ba thì sao ạ? Có sao không?”
“Ba con à, ổng chỉ trượt chân ngã một cái, bong gân chân thôi, không nặng lắm, giờ đang chụp phim trong
bệnh viện rồi!”
Mẹ dặn dò thêm vài câu, rồi bảo tôi nghỉ ngơi cho tốt.
Tôi cuộn người trong chăn, sống mũi cay xè.Làm sao có người ngốc nghếch đến mức liều cả mạng để cứu tôi được cơ chứ?
Tống Kỳ Duệ đúng là đồ ngốc… bản thân mình đã bị thương đến vậy, còn truyền máu cho tôi.
Lỡ như cậu thật sự xảy ra chuyện… thì chuyện kết hôn kia biết tính sao? Cậu để tôi lại một mình thế à?
Tôi dần hồi phục, mỗi ngày trôi qua dài như cả năm. Cách vài ba hôm tôi lại hỏi thăm tình hình của Tống Kỳ
Duệ.