Advertise here
Hoá Ra Tiểu Đáng Thương Lại Là Thái Tử Gia Bệnh Kiều

Chương 9



Mẹ nuôi nghẹn ngào:
“Ôi giời ơi! Cái con nhóc này, mới về ngày đầu tiên mà đã làm bẩn quần áo rồi! May mà mẹ thương, không
thì cho ăn đòn rồi!”
Tôi: …
Lúc trước, khi nhà họ Lê đến tìm, họ đã đưa cho ba mẹ nuôi tôi một khoản tiền lớn.
Mẹ tôi vỗ trán lên đầu một cái, quyết định dùng số tiền đó để nuôi thêm ít cừu, ít vịt.
Ban đầu tôi chỉ cần cho gà ăn, chăm heo, chơi với chó. Giờ thì thêm cả việc chăn cừu, cho vịt ăn.
Cuộc sống bận rộn khỏi nói luôn.
Tôi dần dần cũng quên mất Tống Kỳ Duệ.
Cho đến một ngày… lúc tôi đang say sưa chăn cừu, tên đó lại bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi.
“Bé con…”
Cậu ta định tiến lại gần, tôi lập tức quất roi xuống đất, ngay sát chân cậu.
“Có gì thì nói, đứng yên đó! Giữa chúng ta không còn gì nữa, đừng có ôm ấp sấn sổ! Cẩn thận tôi gọi dân
làng nhấn cậu xuống chuồng heo!”
Tống Kỳ Duệ mặt mũi tội nghiệp, đứng nguyên tại chỗ, như thể người bị bắt nạt là cậu chứ không phải tôi.
Tôi quan sát từ trên xuống dưới… Ừm, gầy đi rồi, sắc mặt cũng kém, quầng thâm dưới mắt to như quả
bóng.
“Tới đây làm gì? Tôi nói cho mà biết, nếu cậu dám làm gì tôi, tôi hét một tiếng là cả xóm kéo tới đập cho một
trận đấy.”“Yên tâm đi, anh đã tự kiểm điểm rất nghiêm túc rồi. Sau này tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy
nữa… Em muốn làm gì anh cũng được, chỉ cần em tha thứ cho anh!”
“Căn nhà đó cậu phá chưa?”
“…Chưa.”
“Biến!”
Tôi chẳng thèm quan tâm, lùa cừu chạy thẳng về nhà.
Tống Kỳ Duệ luống cuống chạy theo giải thích:
“Anh sợ em lại muốn trói anh để trút giận mà… nên cố ý giữ lại cho em đó…”
Tôi quay đầu lại:
“Tôi không muốn nghe! Trước khi mẹ tôi về mà còn chưa đi thì cẩn thận đấy!”
“Bé con! Nghe anh giải thích đã!”
“Tôi không nghe, tôi không nghe gì hết!”
“Thải Phượng ơi~ Con đang nói chuyện với ai đấy?”
Mẹ nuôi vừa từ ruộng về.
Vừa về tới nhà đã thấy tôi đang giằng co với Tống Kỳ Duệ trước cổng.
Tôi bị bắt tại trận:
“Không quen, người lạ! Cứ đòi vào nhà mình!”
Tôi cứ nghĩ Tống Kỳ Duệ sẽ chẳng thèm để mắt đến một người phụ nữ nông thôn như mẹ tôi — dù gì cậu
ta còn chẳng coi nhà họ Lê ra gì.
Ai ngờ, cậu còn chủ động bước tới một bước, có chút ngại ngùng nói:
“Chào dì Giang, con chào dì.”
Mẹ nuôi nheo mắt nhìn cậu ta một hồi, ngắm nghía từ đầu đến chân, rồi ngạc nhiên thốt lên:
“Ôi trời đất ơi! Là Kỳ Duệ hả con? Sao con cũng về rồi? Vẫn còn nhớ tới dì đấy à?”
19
Tôi: Hả?“Mẹ, mẹ quen cậu ta à?”
Mẹ nuôi nhìn tôi khó hiểu:
“Thằng bé đó hả, Kỳ Duệ đấy! Hồi nhỏ từng ở nhà mình ấy. Hồi đó mập ú, ăn khỏe cực kỳ, nhìn thì trắng
trẻo như cậu ấm nhưng mà lại biết cách cho heo ăn nhất luôn!”
Cái gì? Mẹ đang nói ai cơ? Chẳng lẽ là… cậu nhóc mập tròn năm đó?!
Tôi còn đang ngơ ngác thì mẹ đã quay sang hỏi Tống Kỳ Duệ:
“Lần này con về đây làm gì thế?”
Tống Kỳ Duệ ngoan ngoãn đáp:
“Mẹ… à không, dì Giang, con về để phụ dì cho heo ăn tiếp ạ.”
Mẹ tôi nheo mắt, nhìn qua nhìn lại giữa tôi và cậu ta đầy nghi hoặc, rồi phẩy tay:
“Được rồi, chăm chỉ mà làm, dì cũng sẽ cho ăn cơm.”
Nói xong bà quay lưng đi mất, để lại tôi và Tống Kỳ Duệ mặt đối mặt.
Nói chính xác thì là… tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta, còn cậu ta thì bắt đầu đỏ mặt.
Tôi nghĩ nát óc cũng không tài nào kết nối được cái hình ảnh thiếu gia tổng tài lạnh lùng trước mắt với cái
tên nhóc béo ụ ngày xưa.
Tống Kỳ Duệ cơ mà! Thái tử gia của cả kinh thành!
Hồi đó có tin nhóc mập bị bắt cóc, rồi trốn thoát, chạy tới làng tôi.
Là mẹ tôi lúc đang mò trứng gà trong chuồng thì phát hiện ra cậu ta, bị nhét trong ổ gà!
Lúc ấy cậu ta khoảng sáu, bảy tuổi gì đó, đói gần chết, ăn sạch cả đống bánh bao chuẩn bị cho bữa tối của
nhà tôi.
Mặt thì lấm lem đầy bùn đất. Mẹ tôi phải chuẩn bị nước tắm cho cậu.
Mà tôi khi đó ngốc lắm, cứ tò mò đứng xem cậu ta tắm.
Tôi thấy cậu ta như giấu thứ gì đó trong nước, nên đưa tay vọc thử, kéo thử…
Thằng nhóc bị bắt cóc ấy dù khổ sở bao nhiêu cũng không rơi lấy một giọt nước mắt, vậy mà lúc đó lại đau
đến phát khóc.“Mẹ bảo chỉ có vợ mới được đụng vào chỗ đó! Cậu sờ rồi thì tôi không có vợ nữa! Trả vợ cho tôi!”
Mẹ tôi lúc đó bước vào nghe được, cười muốn ngã lăn. Trẻ con nông thôn ai mà chấp nhặt, bà bế cậu ta ra
khỏi chậu nước, lau mình xong là quăng thẳng lên giường.
Cậu ta sợ quá chui tọt vào chăn run rẩy.
Còn tôi thì cứ mặt dày bám theo, nằng nặc đòi kéo tiếp.
Nhưng công bằng mà nói, cậu ta đúng là biết điều. Ăn ở nhà tôi, thì cũng chăm chỉ làm việc — cho heo ăn
siêu giỏi, dọn phân cũng sạch sẽ.
Mẹ tôi lúc ấy đi đâu cũng khoe.
Khoe cậu ta cho heo ăn giỏi, dọn chuồng gọn gàng, còn bảo thằng bé này sau này nhất định thành người có
tương lai.
Sau đó thì gia đình đến đón cậu ta về. Từ đó, tôi không gặp lại nữa.
Tôi tròn mắt nhìn:
“Khoan đã… Vậy nên cậu đeo bám tôi không buông là vì… tôi từng kéo chim cậu hồi nhỏ?!”
Tống Kỳ Duệ bất lực:
“Sao có thể chỉ vì chuyện đó chứ? Sau khi biết là em, anh chỉ chú ý nhiều hơn một chút… rồi càng ngày
càng thích, cảm thấy đời này không thể là ai khác ngoài em.”
Tôi trợn mắt lườm:
“Cậu nghĩ tôi là của cậu chắc? Mơ đi!”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner