Mọi người đối xử với tôi tốt lên, chỉ mới là khởi đầu.
Sau đó, có một nam sinh tên Tô Bắc, mặt mũi sáng sủa, đột nhiên tiếp cận tôi:
“Lê Thải, cậu có tham gia dạ hội cuối tuần này không? Nếu được… tớ có thể làm bạn nhảy của cậu không?”
Tôi nhớ ra Tống Kỳ Duệ nói sẽ không tham gia, liền gật đầu đồng ý.
Tống Kỳ Duệ im lặng nhìn toàn bộ quá trình ấy.
Ngay lúc tôi và Tô Bắc đang bàn về thời gian luyện tập, bên cạnh đột nhiên vang lên một câu.
“Thế còn tôi thì sao?”
Giọng nói trầm thấp vang vọng, như một linh hồn oán niệm quanh quẩn không tan.
Tôi khựng lại mấy giây. Rõ ràng là do chính cậu ta nói sẽ không tham gia, nhưng không hiểu sao lúc này lại
có cảm giác mình… đang vụng trộm sau lưng ai đó.
Chẳng lẽ do Tống Kỳ Duệ gần đây đối xử với tôi quá tốt?
Tôi có chút bối rối, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:
“Ờm… tụi tôi nói chuyện hơi lớn, làm phiền cậu nghỉ trưa à? Ngại quá, bọn tôi ra ngoài nói tiếp.”
“Thế còn tôi thì sao…”
Tôi lờ đi câu hỏi của Tống Kỳ Duệ, kéo Tô Bắc nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhưng lúc này, Tống Kỳ Duệ – tiểu đáng thương mọi khi – lại trở nên vô cùng đáng sợ.
Thậm chí giọng cậu còn mang theo áp lực nặng nề:
“Đóng cửa lại.” Câu nói không lớn, cũng chẳng rõ là đang nói với ai.
Thế mà… cả lớp lại lập tức tranh nhau lao về phía cửa chính để đóng lại.
Ai không kịp, thì xoay người đi đóng cửa sau.
Đóng xong còn cười lấy lòng Tống Kỳ Duệ:
“Tống thiếu, bọn tớ làm thế được chứ ạ?”
Tống Kỳ Duệ không rời mắt khỏi tôi, chỉ thản nhiên “Ừm” một tiếng cho có lệ.
Sau đó, cậu sải bước đi về phía tôi, nắm chặt sau gáy tôi, kéo tôi rời đi.
Tôi vẫn chưa chịu bỏ cuộc, vội quay đầu cầu cứu Tô Bắc.
Nhưng giờ Tô Bắc đã bị cả đám người chắn lại, còn trốn trong góc run như cầy sấy.
Tống Kỳ Duệ chỉ liếc cậu ta một cái, suýt nữa khiến người ta quỳ luôn tại chỗ:
“Tống thiếu! Em biết lỗi rồi! Xin người tha cho em!”
Tôi không dám tin mà nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt.
Thì ra người cô lập cả lớp… là cậu?
Thì ra người đáng thương duy nhất… là tôi?
Thì ra… kẻ làm trò hề đến giờ vẫn là mình tôi?
Tống Kỳ Duệ nhìn tôi – vẻ mặt như thể đã chấp nhận số phận – khóe môi thế mà lại cong lên đôi chút.
Cậu nâng mặt tôi lên, tay đặt lên tai tôi, khẽ nói:
“Lê Thải, chẳng phải em đang theo đuổi tôi sao?”
“Hả?”
“Tôi đồng ý lời theo đuổi đó rồi. Giờ tôi là bạn trai của em.”
“Hảaaaa?”
Tống Kỳ Duệ từng là anh em thân thiết nhất của tôi.
Giờ cậu lại tỏ tình với tôi, cảm giác đó chẳng khác gì… Lê Anh tỏ tình với tôi vậy!
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được sự hoang đường của… loạn luân!À không… anh bạn, cậu nghiêm túc thật đấy à!?
7
Tống Kỳ Duệ làm việc vẫn luôn nhanh gọn dứt khoát như mọi khi.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa lớp mở ra lại, cả lớp đều biết — cậu có bạn gái rồi.
Tô Bắc nhìn tôi, ánh mắt đầy áy náy:
“Lê Thải…”
Người phía sau huých cậu ta một cái, nhỏ giọng:
“Cậu điên rồi à? Cậu đang làm gì vậy? Dám nói chuyện với bạn gái của Tống Kỳ Duệ? Nếu còn dám lại gần
Lê Thải nữa, đến lúc chọc giận Tống Kỳ Duệ, xem cậu còn đứng vững nổi ở ngôi trường này không?”
Những lời quen thuộc ấy khiến tôi hơi sững người, cứ như số phận đã sắp đặt sẵn—
Ban đầu là tôi nhặt cây bút của Tống Kỳ Duệ.
Giờ thì… tôi lại trở thành “vật sở hữu” của cậu.
Mục đích ban đầu đã hoàn thành — tôi đã thân thiết được với Tống Kỳ Duệ.
Chỉ là mối quan hệ này… hình như thân thiết quá mức rồi thì phải?
Tôi định mở lời sửa lại hiểu lầm, nhưng tôi nhát gan.
Tôi sợ Tống Kỳ Duệ tức giận, rồi bị cậu trả đũa.
Tôi sợ nếu bị cậu đẩy ra, mấy người trong lớp sẽ lại quay sang bắt nạt tôi gấp đôi.
Vì thế, trong tình thế nửa đẩy nửa thuận, tôi trở thành bạn gái của cậu.
Huống hồ, Tống Kỳ Duệ cho tôi quá nhiều!
Sau khi xác định quan hệ, cậu đối xử với tôi càng tốt hơn, thậm chí bắt đầu chủ động… đưa ra yêu cầu.
“Bé con à, dạo này em không mang đồ ăn cho anh nữa rồi.”
Ăn, ăn, suốt ngày chỉ biết ăn!
Nhưng Tống Kỳ Duệ đã chủ động đòi, thì tôi đương nhiên phải chiều theo.
Hôm sau, trên đường đến trường, tôi mua cho cậu một chai sữa AD canxi.Ban đầu tôi định nhét trong áo để hâm nóng rồi đưa cho cậu uống cho… buồn nôn chơi.
Nhưng nghĩ lại một lúc, tôi quyết định dùng cách khác.
Vừa vào lớp, tôi nói với Tống Kỳ Duệ:
“Tôi có mang cho cậu một chai sữa AD canxi.”
Mắt cậu sáng rực lên trông thấy.
Tôi lấy chai sữa ra đưa cho cậu. Ừm, vẫn còn âm ấm.
Cậu cũng không ngại, tôi đưa gì là uống cái đó.
Tôi: “Ngon không?”
Tống Kỳ Duệ: “Cũng được, vẫn còn ấm.”
Tôi vội khoe công:
“Tất nhiên rồi, tôi cố tình kẹp nó dưới nách để giữ ấm cho cậu đấy.”
Biểu cảm của Tống Kỳ Duệ đơ mất vài giây, rồi như chợt hiểu ra điều gì, sau đó lại mỉm cười dịu dàng:
“Thì ra đây là… hơi ấm mang theo nhiệt độ cơ thể của bé con.”
Không phải chứ, anh bạn à, cậu còn biết làm người ta buồn nôn hơn cả tôi đấy hả!?
8
Lê Anh hỏi tôi: “Cậu và Tống Kỳ Duệ đang quen nhau à?”
Tôi: “Ừm, sao? Có vấn đề gì không?”
Lê Anh cau mày:
“Nhà họ Tống không phải loại mà nhà mình có thể với tới. Tôi khuyên cậu nên tự biết thân biết phận. Nếu
bây giờ còn kịp dứt thì hãy dứt, đừng để đến lúc không thu dọn nổi.”
Mấy ngày ở chung, tôi cũng nhận ra — Lê Anh tuy có chút chán ghét tôi, nói chuyện cũng không dễ nghe,
nhưng chưa từng thật sự làm gì tổn hại đến tôi.
Huống chi, lần này ngữ khí của cô ấy cũng khá nghiêm túc.
Tôi cũng nghiêm túc trả lời:
“Quan hệ này… không phải tôi muốn dứt là dứt được.”