Advertise here
Hoá Ra Tiểu Đáng Thương Lại Là Thái Tử Gia Bệnh Kiều

Chương 5



Tôi thực sự bắt đầu thấy sợ:
“Tống Kỳ Duệ, cậu bình tĩnh một chút đi! Cậu nhất định phải làm chuyện này trong lúc mất kiểm soát như
vậy sao?”
Tống Kỳ Duệ kéo tay tôi đặt lên cơ thể cậu:
“Em cảm nhận được không? Em bảo anh phải bình tĩnh kiểu gì?”
“Anh ghen đến phát điên, nhưng chưa bao giờ muốn trút giận lên người em. Lúc anh nhìn thấy em ở cùng
với em trai anh, lòng anh đã loạn lên rồi.
“Bé con à, làm ơn thương anh một chút. Cho anh chút cảm giác an toàn, cho anh biết em thật sự yêu anh…
Đừng từ chối anh…”
Tôi còn đang định lùi lại, nhưng khi bắt gặp ánh mắt tràn đầy van xin của Tống Kỳ Duệ, tôi lại mềm lòng.
Một người từng cao cao tại thượng như cậu, sao lại có thể trở nên thấp hèn như thế vì tôi?
Tôi không đành lòng.
Tống Kỳ Duệ nhào tới, hôn lên môi tôi:
“Bé con, anh yêu em đến phát điên, đừng đẩy anh ra…”
Một đêm điên cuồng.
Dù kỹ thuật của Tống Kỳ Duệ chẳng ra sao, nhưng thái độ phục vụ lại cực kỳ tận tình, nên tôi cũng không
thấy quá khó chịu.
Sáng sớm, tôi bị cậu quấy rối đến tỉnh giấc.
Vừa mở chăn ra, cúi đầu liền chạm phải ánh mắt của cậu. Tống Kỳ Duệ liếm khóe môi còn dính nước:
“Bé con, buổi sáng tốt lành.”
Cái tên này, ngủ thì muộn, dậy lại sớm thế?
Tống Kỳ Duệ như nhìn thấu suy nghĩ của tôi:
“Cả đêm anh không ngủ, chỉ muốn ngắm em thôi.”
Tôi: … bảo sao cả đêm tôi toàn gặp ác mộng.
Cậu còn định hôn tôi tiếp, tôi vội né ra, vừa cau mày vừa nói ‘đi đánh răng rồi mới được hôn’.
Nhân lúc cậu vào phòng tắm, tôi tranh thủ mở điện thoại xem tin nhắn.
【Lâm: Hí hí, chị dâu, anh em không hiểu lầm gì chứ?】
Tôi: 【Cậu cố tình hại tôi! Đồ lừa đảo!】
【Lâm: Sao chị dâu lại nói em như thế? Em chỉ là đang quan tâm chị thôi mà.】
Tôi còn đang định chửi thêm vài câu, vừa ngẩng đầu đã thấy Tống Kỳ Duệ đi ra.
Tim tôi siết lại, vội vàng xóa sạch toàn bộ tin nhắn.
Tống Kỳ Duệ cướp lấy điện thoại, lướt xem.
Không còn tin gì. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đúng lúc đó, cái tên chết tiệt Tống Kỳ Lâm lại gửi tin nhắn tới.
【Lâm: Em chỉ quá quan tâm chị dâu thôi mà, em có thể có ý gì xấu được chứ?】
Không khí trong phòng lập tức rơi xuống điểm đóng băng.
Tống Kỳ Duệ lạnh lùng ném điện thoại qua một bên.
Tôi chột dạ, lặng lẽ lùi về sau.
Quả nhiên… tôi lại bị Tống Kỳ Duệ “dạy dỗ” thêm một trận nữa.
Tôi vừa vịn vai cậu để đứng vững, trong lòng thì nghĩ: Cậu… hình như còn thiếu cảm giác an toàn hơn cả
trước kia…

11
Sự thật chứng minh… cảm giác của tôi không phải ảo giác.
Kể từ hôm đó, Tống Kỳ Duệ càng đối xử tốt với tôi hơn.
Ra ngoài mua sắm, chỉ cần tôi liếc mắt nhìn món nào lâu hơn vài giây, món đó lập tức được đặt vào tay tôi.
Có khi tôi chỉ buột miệng nhắc đến thứ gì đó, hôm sau cậu đã biến nó thành hiện thực.
Hàng đống quần áo hàng hiệu, phụ kiện xa xỉ cứ thế đổ về phía tôi như nước chảy.
Còn cậu thì nằm gọn trong lòng tôi, tay cầm điện thoại của tôi mà lướt.
“Người này nhắn tin cho em làm gì? Anh nhớ rõ hắn. Hôm trước còn cố tình quay đầu lại nhìn em… Xoá đi.”
“Còn cô gái này? Anh nhớ là từng yêu đương ba bốn lần. Tính tình chẳng ra sao, dễ làm hư em… Xoá nốt.”
Tôi giật lấy điện thoại từ tay cậu:
“Cậu bị thần kinh à! Đó là đồng đội thi đấu của tôi!”
Tống Kỳ Duệ nheo mắt lại:
“Cái cuộc thi chết tiệt nào lại bắt em tiếp xúc với mấy người đó? Hay anh thuê riêng đội cho em, em khỏi lo
gì hết, chỉ cần ở bên anh là được…”
Tôi lập tức gõ vào trán cậu một cái:
“Cậu nói cái quỷ gì vậy hả!”
Tống Kỳ Duệ tỏ vẻ đáng thương, nhưng cũng chịu yên lặng.
Tôi thì bận việc của mình, cậu thì chơi điện thoại ở góc kia, trông ngoan ngoãn y như cún con.
Một lúc sau, tôi đột nhiên nhận được hàng loạt tin nhắn.
【Bạn học Lê, xin lỗi cậu. Lần trước không nên bắt nạt cậu, cầu xin cậu rộng lượng tha cho tớ đi!】
【Bạn học Lê, tớ biết tớ sai rồi. Tớ không nên nhét châu chấu vào bàn cậu… Đáng ra nên ăn nó luôn mới
phải.】
Phía dưới còn kèm theo video… người đó đang nuốt sống con châu chấu.
Tôi và nhân vật trong video cùng lúc thấy buồn nôn.
Lại còn: 【Bạn học Lê, tụi tớ không nên làm phiền cậu.】
【Bạn học Lê, nếu cậu bận, cuối tuần không cần tham gia hoạt động đâu. Chăm sóc bạn trai là được rồi.
Chúc cậu và Tống thiếu gia hạnh phúc dài lâu!】
Tin nhắn càng lúc càng… kỳ quặc:
【Bạn học Lê, xin lỗi cậu, tớ không nên quay đầu nhìn cậu.】
【Bạn học Lê, xin lỗi cậu, tớ không nên từng có ba mối tình.】
【Bạn học Lê, xin lỗi cậu, tớ không nên đi vệ sinh lúc cậu đang trong nhà vệ sinh, để mùi làm cậu ngất
ngư… lỗi là của tớ!】
Tôi định nhắn lại thì phát hiện… bị chặn rồi, hiện một dấu chấm than đỏ chói.
Tống Kỳ Duệ! Đồ khốn!
Tôi đá một cú vào cậu, cậu còn tỏ vẻ tủi thân:
“Anh đang giúp bé con dọn mấy con cá thối tôm hỏng đó đi mà… Sao lại đá anh? Có anh một người thôi là
không đủ à?”
Tống Kỳ Duệ thấy tủi thân thật — trong mắt cậu, bản thân không hề làm sai, sai là do… bị tôi phát hiện.
Một cảm giác nghẹn thở dâng lên trong lòng tôi.
Còn chưa kịp mở miệng chất vấn, chuông cửa vang lên, cậu đi lấy hàng.
Là… một chiếc nhẫn.
Tôi có cả đống trang sức rồi, vậy mà Tống Kỳ Duệ vẫn nhất quyết bắt tôi đeo cái này.
“Bé con, đeo cái này vào đi. Cho anh chút cảm giác an toàn. Đeo rồi thì anh sẽ không can thiệp nữa… Em
muốn chơi với mấy con chuột kia thì cứ chơi.”
Thì ra màn “thanh trừng xã hội” vừa rồi của cậu là để ép tôi đeo chiếc nhẫn này?
Tôi không để cậu đeo cho, mà tự cầm lấy, tuỳ tiện xỏ vào ngón áp út.
Tống Kỳ Duệ nhìn tôi đeo vào ngón ấy, mặt liền đỏ bừng.
Tôi mỉm cười dịu dàng, nhưng trong lòng chẳng vui chút nào:
“Kiểm tra điện thoại thì được, nhưng cấm can thiệp vào các mối quan hệ xã hội của tôi. Nghe rõ chưa?”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner