Tống Kỳ Duệ ngoan ngoãn gật đầu:
“Anh biết rồi.”
Cậu tỏ ra yếu thế, lại khiến tôi không cảm thấy nhẹ nhõm, mà ngược lại… thấy lo lắng hơn.
12
Trời đã tối, tôi định về nhà.
Tống Kỳ Duệ lúc này giống như một chú chó hoang bị vứt bỏ, ánh mắt đáng thương nhìn tôi:
“Bé con… có thể ở lại không?”
Tôi lắc đầu:
“Không được, nhà tôi có giờ giới nghiêm! Chỉ một lần qua đêm trước đó thôi đã bị mắng một trận rồi.”
Cuối cùng Tống Kỳ Duệ vẫn cố chấp đòi đưa tôi về tận cửa.
Về đến nhà, Lê Anh đến tìm tôi. Cô ấy đưa điện thoại cho tôi, giọng nghiêm túc:
“Lê Thải, cậu có biết Tống Kỳ Duệ đã làm những gì không? Cậu có nhận ra cậu đang bị kiểm soát toàn bộ
các mối quan hệ xã hội không? Cậu thực sự muốn để cậu ta tùy ý thao túng cậu sao?”
Một vài người đã nhắn tin cho Lê Anh để hỏi thăm tình hình và cầu xin tôi tha thứ, còn đính kèm cả ảnh
chụp màn hình cuộc trò chuyện.
Trên đó toàn là cảnh Tống Kỳ Duệ đưa ra cảnh cáo, yêu cầu họ xin lỗi tôi và tuyệt giao hoàn toàn.
Lê Anh tiếp tục:
“Tránh xa Tống Kỳ Duệ ra đi. Người nhà họ Tống ai cũng không bình thường cả.
“Cha cậu ta từng ép mẹ cậu ta kết hôn, sau đó mẹ cậu ta suýt bỏ trốn với người khác. Cha cậu ta liền giết
mẹ cậu ta rồi tự sát.
“Cậu ta và em trai được chú nuôi lớn. Nhưng vì theo đuổi phụ nữ, chú cậu ta từ bỏ cả gia sản, đến giờ
không rõ tung tích.
“Ngay cả ông bà nội của cậu ta… cũng có quan hệ huyết thống gần nhau.
“Nước nhà họ Tống sâu bao nhiêu thì tôi không dám nói, nhưng về chuyện tình cảm thì cả nhà họ đều có
vấn đề!”
Tôi nghe xong mà rùng mình lạnh toát. Những gì Tống Kỳ Duệ thể hiện ra gần đây, quả thật… đã rất không bình thường.
Tình cảm này, có lẽ thật sự vượt quá sức chịu đựng của tôi rồi.
13
Tống Kỳ Duệ ôm lấy tôi, vùi đầu vào hõm cổ tôi, hít một hơi thật sâu.
“Bé con… tại sao luôn có người muốn chia cắt chúng ta?”
Tôi theo phản xạ hỏi lại:
“Ai cơ?”
Tống Kỳ Duệ không trả lời thẳng mà đổi chủ đề:
“Em mới được nhà họ Lê đón về, đúng không? Chắc họ không đối xử tốt với em đâu, em sống ở đó chắc
cũng chẳng vui vẻ gì.”
“Ờm… Thật ra thì họ cũng không đến nỗi nào…”
Tống Kỳ Duệ bật cười khẽ, giọng đầy mỉa mai:
“Anh thấy, nếu họ thực sự tốt với em, thì đã không để Lê Anh xuất hiện trước mặt em lâu như vậy rồi, chứ
đừng nói là sống cùng nhà.”
Nghe đến đây, sống lưng tôi lạnh buốt.
Trước đây tôi còn nghĩ cậu đang bênh vực tôi, nhưng bây giờ rõ ràng… cậu ta đang lên kế hoạch cho điều
gì đó.
“Tống Kỳ Duệ, cậu định làm gì? Tôi cảnh cáo cậu, đừng có mà động đến người nhà tôi!”
Cậu hơi thất vọng, nhưng ngay sau đó lại kiên định hơn, dụ dỗ tôi:
“Yên tâm, anh sẽ không làm gì cả. Nhưng họ đâu có thật lòng tốt với em… Bé con, dọn ra sống cùng anh
đi.”
“Tôi không muốn!”
“Tại sao? Bé con không yêu anh nữa sao? Tại sao em luôn che chở cho lũ mèo chó bên ngoài đó? Em luôn
quan tâm người khác hơn cả anh!”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố nén cơn giận:“Tống Kỳ Duệ, tôi có cuộc sống của riêng mình, có các mối quan hệ của tôi. Cậu có thể đừng can thiệp quá
nhiều được không?”
Tống Kỳ Duệ nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:
“Nhưng bé con à… cuộc sống của em cũng là của anh. Sao có thể không có anh được?”
Lời nói ấy khiến tôi hoàn toàn lạnh người.
Không còn giận dữ nữa, tôi bình tĩnh lại.
Cậu không nói đùa, cũng không phải bốc đồng. Cậu thật sự cho rằng tôi thuộc về cậu, nằm hoàn toàn trong
sự kiểm soát của cậu— không phải tình yêu, mà là chiếm hữu.
Trong đầu tôi chợt hiện lên những gì Lê Anh đã nói.
Tôi nhìn Tống Kỳ Duệ, giọng điệu bình thản nhưng dứt khoát:
“Tống Kỳ Duệ, chúng ta chia tay đi.”
Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt cậu nhìn tôi bỗng trở nên sâu thẳm khó đoán.
Tôi không dám nghĩ nhiều, xoay người bước đi.
Ầm một tiếng, chiếc ly thủy tinh phía sau tôi nổ tung, nước lạnh bắn lên chân tôi.
Tiếp đó là cảm giác nóng rát của chất lỏng ấm ấm ướt ướt.
Tôi quay đầu lại — Tống Kỳ Duệ đã quỳ sụp xuống sàn.
Máu nhuộm đỏ cả nền nhà, cậu ngẩng đầu lên nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng — vẫn là nụ cười thường dùng
để dỗ tôi.
Cậu thu lại bàn tay đầy máu:
“Xin lỗi… anh chỉ định giúp em lau nước thôi, không ngờ lại làm bẩn người em rồi.”
Tôi trợn tròn mắt.
Tống Kỳ Duệ… cậu ta điên rồi!
Tôi vội vàng muốn băng bó cho cậu, nhưng cậu nhất quyết không cho tôi đụng vào, cứ như bị ma nhập, lặp
đi lặp lại một câu:
“Ở lại với anh được không? Ở bên anh đi…”Môi cậu dần trở nên trắng bệch. Tôi hoảng sợ gào lên:
“Được! Tôi ở lại với cậu! Tôi sẽ ở lại, được chưa? Làm ơn, theo tôi đến bệnh viện đi!”