Advertise here
Hoá Ra Tiểu Đáng Thương Lại Là Thái Tử Gia Bệnh Kiều

Chương 7



14
Vết thương đã được băng bó xong, nhưng suốt quá trình đó, chỉ cần tôi rời khỏi tầm mắt của Tống Kỳ Duệ,
cậu lập tức không phối hợp nữa.
Bệnh viện là nhà cậu ta, nên bác sĩ cũng chẳng làm gì nổi.
Tống Kỳ Duệ kiên quyết không chịu nhập viện, nhất định đòi đưa tôi về nhà.
Tôi lên xe của cậu, mới nhận ra… đường này căn bản không phải đường về nhà tôi.
“Tống Kỳ Duệ, chúng ta đi đâu vậy?”
“Anh vừa mua một căn nhà mới, là tổ ấm anh dồn tâm huyết chuẩn bị cho hai ta.”
Đường càng lúc càng vắng, tôi bắt đầu thấy sợ.
Đừng nói cậu ta định đưa tôi vào rừng sâu núi thẳm để diệt khẩu nhé?
Rừng sâu thì có thật, biệt thự thì cũng có luôn.
Về đến nơi, tôi mới phát hiện sắc mặt Tống Kỳ Duệ tái nhợt hệt như tờ giấy trắng.
Cậu đang rất yếu. Tôi vội đỡ cậu vào phòng ngủ.
Dỗ mãi mới khiến cậu chịu để tôi rời tay ra để xuống dưới lấy nước.
Tôi xuống tầng một tìm bếp, nhưng chưa thấy bếp đâu thì đã vô tình bước vào… phòng chứa đồ?
Tôi tò mò bật đèn lên — trong chớp mắt, tất cả bài trí quen thuộc ập vào mắt.
Những bức ảnh, sợi xích, chiếc lồng… chẳng phải chính là cái Tống Kỳ Lâm từng gửi cho tôi sao?!
Không đúng… Rõ ràng là tôi đã chia tay với Tống Kỳ Duệ, vậy tại sao lại bị dụ dỗ thành sống chung thế
này? Một khoảnh khắc, tôi như bừng tỉnh.
Đây đâu phải căn nhà mới gì cả — rõ ràng là nơi cậu ta lên kế hoạch nhốt tôi từ lâu rồi!
Phải trốn thôi! Trốn ngay lập tức! Còn Tống Kỳ Duệ thì gọi bác sĩ đến lo cho là được rồi.
Nhưng tôi không ngờ cửa lớn là khoá điện tử, tôi không biết mật khẩu, cũng không có dấu vân tay đăng ký!
Tôi ra không được!
Trong lúc rối loạn, tôi nhớ đến một người.
Tống Kỳ Lâm!
Lần trước cậu ta từng đến nơi này, thì chắc chắn có thể quay lại được.
May mà lần đó tôi chưa xóa liên lạc với cậu ta.
Tôi mở tin nhắn, lập tức gửi đi một dòng:
【Tôi đang ở biệt thự của anh trai cậu, cứu tôi ngay!】
Tống Kỳ Lâm: 【Thật đấy à? Cô bị anh tôi nhốt mà còn nhắn được cho tôi? Không phải anh tôi đang giả vờ
để giăng bẫy đấy chứ?】
Tôi: 【Anh cậu mới rạch cổ tay xong, đang trong giai đoạn yếu nhất.】
Tống Kỳ Lâm: 【Quá đỉnh. Đợi tôi.】
Tôi vừa thở phào vì nhận được phản hồi, thì ngay giây sau đó, tiếng động vang lên từ tầng trên.
Tôi lập tức chạy lên xem, thấy Tống Kỳ Duệ ngã xuống khỏi giường.
Tôi vội đỡ cậu dậy, nhưng chỉ trong tích tắc, cậu đã như hồn ma quấn lấy tôi, siết tôi vào lòng.
“Thật tốt… em vẫn còn ở đây. Lúc nãy anh còn tưởng em đi rồi… bỏ anh mà đi mất rồi.”
Tôi chột dạ:
“Cậu nghỉ ngơi một lát đi nhé, tôi xuống dưới lấy nước tiếp đã…”
Tôi vừa đỡ cậu nằm lại giường, xoay người định rời đi…
“Bé con.”
Tôi quay đầu lại. Tống Kỳ Duệ mỉm cười dịu dàng, ánh mắt nhìn tôi sâu thẳm khó đoán.
“Đừng rời xa anh… được không?”
15
Tôi đứng dưới nhà, sốt ruột đến mức dậm chân liên tục.
Sao Tống Kỳ Lâm còn chưa đến?
Điện thoại bỗng rung lên, tôi nhận được một tin nhắn.
【Lâm: Lên mái nhà.】
Cậu ta đúng là… bò từ trên trời xuống thật.
Tôi rón rén leo lên lầu.
Tống Kỳ Lâm đã chui được vào từ tầng gác mái.
“Đi thôi, xe tôi đỗ bên ngoài, theo tôi trèo xuống.”
Sau một loạt thao tác như phim hành động, cuối cùng tôi cũng lại được ngồi trên chiếc xe quen thuộc lần
trước.
Lên xe xong, tôi mới thở phào một hơi thật dài.
“Trời ơi, cuối cùng cũng thoát ra được. Anh cậu mà phát bệnh thì thật sự không thể chịu nổi đâu.”
Tống Kỳ Lâm lại cười toe toét:
“Chính cái kiểu như thế mới khiến chuyện tình yêu thêm phần kịch tính chứ.”
Tôi cau mày khó hiểu:
“Nhưng tại sao cậu lại chịu giúp tôi?”
“Cười chết. Cái này mà gọi là giúp à? Tôi thấy anh tôi ngứa mắt lâu rồi. Dựa vào cái gì mà anh ấy có được
người yêu, còn tôi thì không?”
Hai anh em nhà này… đúng là vô địch thiên hạ.
Xe bon bon chạy xuống núi, chỉ còn chút nữa thôi là tôi sẽ về đến nhà rồi.
Nhưng ngay lúc ấy, phía trước đột nhiên xuất hiện mấy chiếc xe chạy ngang chắn đường, ngăn không cho
chúng tôi tiếp tục đi. Đúng lúc đó, điện thoại vang lên.
Tống Kỳ Duệ gọi.
Tôi run đến mức tay cũng không ấn nổi nút từ chối cuộc gọi.
Tống Kỳ Lâm cũng mắng một câu, rồi nói với tôi:
“Nghe đi. Hắn chuẩn bị hết rồi, mình không thoát nổi đâu.”
Tôi như thể đã chuẩn bị sẵn cái chết, ấn nút nghe máy.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lẽo đến rợn người của Tống Kỳ Duệ:
“Lê Thải, nước của anh đâu?”
Tôi cười khan mấy tiếng:
“Ở nhà tìm mãi không thấy cái ly nào… nên em định xuống núi mua cho anh nha, ha ha…”
“Em bắt đầu dây dưa với Tống Kỳ Lâm từ bao giờ?”
Khoan đã… sao cậu ta biết là Tống Kỳ Lâm đưa tôi đi?
Não tôi bỗng chốc đơ toàn tập.
Tống Kỳ Duệ tiếp tục:
“Cả ngọn núi này là của anh. Đừng mơ thoát được. Cứ đứng đó chờ đi… Anh sẽ xử lý nó trước, rồi mới đến
lượt em.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner