“Chiêu này hay đó, phải học ngay mới được!”
Tôi gật đầu đồng tình: “Chị nói đúng lắm.”
27.
Đang trò chuyện, Thẩm Bắc Thần chen qua đám đông rồi dừng lại trước mặt tôi.
Trông cậu ấy có chút hồi hộp, lại có chút phấn khích.
“Cậu… cậu là Liễu Thanh Thanh của trường cấp ba Giang Nam đúng không?”
Cậu nắm chặt ly rượu, ngón tay trắng bệch vì lực, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.
Tôi mỉm cười, nghiêng đầu:
“Thẩm Bắc Thần, lâu rồi không gặp.”
“Liễu Thanh Thanh, thật sự là cậu à? Cậu thay đổi nhiều quá, tôi suýt không nhận ra!”
Giọng nữ ngọt ngào nhưng the thé vang lên, là Liễu Thanh Thanh – cô ta vội vàng bước đến, túm chặt
lấy cổ tay tôi, động tác mạnh đến nỗi suýt hất văng người bên cạnh.
Dương Mộng Điềm bị cô ta va trúng lảo đảo một cái, cô xoa tay, đứng dậy hỏi:
“Tổng giám đốc Thẩm, anh quen nhau à?”
“Bọn tôi học cùng cấp ba.
Tôi và Trần Diệc Hạ còn là bạn thân nữa đó, phải không, Hạ Hạ?”
Liễu Thanh Thanh cười gượng, gương mặt đầy bối rối khiến tôi thấy…
khá là hả hê.
Năm 16 tuổi, tôi còn thảm hơn cô ta bây giờ gấp trăm lần –
Gia đình xa lạ, cơ thể nặng nề, ánh mắt dè bỉu của bạn học, sự thờ ơ của giáo viên… Những tháng
ngày lầm lũi đi qua trong bóng tối ấy, đến giờ tôi cũng chẳng nhớ nổi mình đã vượt qua như thế nào.
“Trần Diệc Hạ, cậu thay đổi nhiều thật đấy.
Lúc nãy nếu không thấy Thẩm tổng, tôi suýt nữa không dám nhận cậu rồi!”
Liễu Thanh Thanh luống cuống kéo áo, cố che phần bụng đang nhô lên rõ rệt.
“Em thấy hơi khó chịu, chồng à, em muốn về phòng nghỉ một chút.”
Câu “chồng à” vừa thốt ra, Thẩm Bắc Thần hơi nhíu mày.
“Lễ cưới tổ chức vào tháng sau.”
Cậu vội vàng giải thích với tôi, rồi như nhận ra mình quá đột ngột, liền bổ sung thêm một câu:
“Đến lúc đó, mong cậu đến dự.”
Tôi nâng ly rượu, nhìn Liễu Thanh Thanh mỉm cười nhạt:“Tôi nhất định sẽ đến.”
28.
Sau buổi tiệc hôm đó, “Trần Diệc Hạ” – tức Liễu Thanh Thanh – được bổ nhiệm làm trưởng phòng tài
vụ.
Và ngay sau đó, tất cả mọi người đều nhận ra – cô ta và tôi “không đội trời chung”.
Bất cứ tài liệu phê duyệt nào do tôi trình lên, bên tài vụ cũng sẽ tìm đủ lý do để bác bỏ.
Nếu không bác được, thì sẽ cố tình trì hoãn.
Điều đó khiến công việc của tôi bị cản trở nghiêm trọng, thậm chí đã để mất vài khách hàng lớn vì
chậm giải ngân.
Chỉ trong hơn một tháng, tôi đã bị điểm danh phê bình mấy lần trong phòng họp.
Còn Liễu Thanh Thanh – cô ta tăng gần 10 ký.
Nghe đồng nghiệp bên tài vụ kể, mỗi lần tôi vừa bước khỏi phòng cô ta, là tâm trạng cô ta tụt dốc.
Mà hễ tâm trạng tệ, cô ta sẽ gọi một bàn trà chiều.
Chỉ trong tháng này, riêng chi phí trà chiều của phòng tài vụ đã tăng hơn 20.000 tệ.
Hôm ấy, tôi và cô ta cùng đứng trong thang máy.
Cánh cửa inox sáng loáng phản chiếu bóng chúng tôi – một người thon thả quyến rũ, một người tròn
trịa béo mập, y hệt năm xưa.
Ánh mắt của Liễu Thanh Thanh sắc như dao, cô ta quay phắt lại nhìn tôi chằm chằm, nghiến răng:
“Trần Diệc Hạ, tôi không nợ gì cậu hết! Cậu đã sống tốt đến thế rồi, sao còn phá hoại hạnh phúc của
tôi?”
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì cửa thang máy đã kêu “ding” mở ra.
Liễu Thanh Thanh bước nhanh ra ngoài, để lại cho tôi cái bóng lưng dày rộng.
Tôi tức đến bật cười – mặt cô ta đúng là dày thật.
Cướp sạch mọi thứ thuộc về tôi, mà còn dám nói không nợ gì ư?
Khác với thái độ công khai địch ý của Liễu Thanh Thanh, thì Thẩm Bắc Thần lại mập mờ hơn nhiều.
Cậu ta bắt đầu kiếm cớ đưa đón tôi đi làm.
Gửi đến công ty loài hoa tôi từng thích nhất.
Mời tôi đi nghe hòa nhạc.
Còn tôi – tất cả đều nhận.
29.
“Thẩm Bắc Thần lại đến tìm cậu hả?Lục Tuấn Trì hung hăng chọc ống hút vào ly nước, phát ra tiếng soạt soạt khó chịu.
“Cậu còn thích hắn ta sao?”
Tôi gõ đầu cậu ta một cái:
“Nói gì vậy hả? Người ta tháng sau cưới vợ rồi.
Tôi chỉ đơn giản là… muốn chọc cho Liễu Thanh Thanh tức chết thôi.”
Lục Tuấn Trì trợn mắt nhìn tôi, vẻ mặt chẳng khác nào con husky nhà tôi lúc ghen.
“Chọc cô ta thì chọc, nhưng tôi cấm cậu thân thiết với Thẩm Bắc Thần! Biết không? Cái loại đàn ông
có vợ rồi mà còn suốt ngày qua lại với người cũ, chắc chắn không phải thứ tốt lành gì!”
“Rồi rồi, biết rồi mà!”
Thẩm Bắc Thần vẫn liên tục tìm cách thử tôi có phải là Trần Diệc Hạ hay không, mà tôi thì chẳng buồn
giấu nữa – để cho hắn biết hết.
Hiện tại, hắn chắc đã tám phần tin tôi chính là Trần Diệc Hạ rồi.
Chỉ là… người này quá kiêu ngạo.
Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn là một người theo chủ nghĩa duy vật cực đoan.
Nên bây giờ, trong lòng hắn chắc chắn đang giằng xé dữ dội:
Vừa hy vọng tôi là Trần Diệc Hạ, lại vừa sợ… tôi thật sự là Trần Diệc Hạ.
Mười năm trôi qua, phải đối diện một “Trần Diệc Hạ” không biết đàn, không biết múa, không biết tiếng
Pháp, không yêu vận động mà nghiện đồ ngọt, tôi không tin hắn chưa từng nghi ngờ.
Nhưng hắn lại chưa từng một lần… đến tìm tôi.
Dù chỉ một lần, cũng không