30.
Thời gian trôi rất nhanh.
Vì phải chuẩn bị cho hôn lễ, “Trần Diệc Hạ” – tức Liễu Thanh Thanh – tạm thời nghỉ việc.
Không có cô ta, công việc của tôi suôn sẻ hẳn lên.
Chẳng bao lâu sau, tôi đã dẫn dắt phòng Marketing đạt được hàng loạt thành tích nổi bật.
Cả công ty đều đang mong chờ đám cưới “thế kỷ” lần này.
Nghe nói chỉ riêng hoa tươi đã tốn hơn một triệu tệ, tất cả đều được vận chuyển bằng đường hàng
không từ Pháp.
Ngày cưới, tôi không đến.
Thẩm Bắc Thần gọi điện cho tôi.
“Alo, Liễu Thanh Thanh,” – giọng hắn run run – “Tôi… tôi sắp kết hôn rồi…”
Lúc đó tôi đang cầm một quả bóng bay màu hồng, dán lên tường.
“Chúc mừng nha~ Tiểu Bắc của tôi cuối cùng cũng lấy vợ rồi đấy!”
“Tiểu Bắc” là biệt danh tôi đặt cho hắn từ trước.
Mỗi lần vui lên, tôi lại gọi vậy.
Đầu dây bên kia đột nhiên gắt lên:
“Đừng cúp máy! Cậu đang ở đâu? Tôi xin cậu đấy, nói cho tôi biết được không?”
Tôi nhìn quanh nhà hàng kiểu Tây mà mình vừa trang trí ngập tràn bóng bay, nến thơm, hoa tươi… Rồi
bình thản báo địa chỉ cho hắn.
Hai mươi phút sau, Lục Tuấn Trì đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, bịt khẩu trang – trông như tội phạm bị
truy nã – lén lút bước vào.
“Trần Diệc Hạ, tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi có một cảnh quay cực kỳ quan trọng! Nếu cậu gọi tôi
tới mà không có chuyện gì nghiêm trọng thì cậu xong đời với tôi!” Giọng cậu ta lập tức nghẹn lại khi nhìn thấy không gian trống trải trong nhà hàng, và tôi – ăn mặc lộng
lẫy như công chúa bước ra từ cổ tích.
“… Chỗ này… trang trí kiểu gì mà giống hiện trường cầu hôn vậy? Ai cầu hôn ai thế?”
Tôi cười khẽ, ném chiếc hộp nhẫn trong tay cho cậu ấy:
“Cậu phải cầu hôn tôi.”
31.
Lục Tuấn Trì nhìn tôi sửng sốt, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển thành vui mừng, rồi lại trở nên nghi hoặc:
“Cậu… cậu có phải đang làm trò để chọc tức Thẩm Bắc Thần không? Hôm nay là ngày cưới của họ
mà?”
“Tôi nói trước, tôi không làm công cụ cho ai hết đâu nhé! Nếu tôi cầu hôn… thì nhất định phải là thật.
Còn giả vờ thì miễn!”
Tên ngốc này… Tôi giơ tay chọc nhẹ lên trán cậu ta.
“Lục Tuấn Trì, cậu thích tôi từ năm lớp 10 rồi đúng không?”
“Giữa biển người mênh mông, chỉ có cậu là nhận ra tôi là Trần Diệc Hạ, ngay cả Thẩm Bắc Thần cũng
không làm được.”
“Cảm ơn cậu… vì đã ở bên tôi những năm tháng tăm tối nhất.”
“Tôi đã nói… tôi đồng ý rồi mà.”
“Giờ đến lượt cậu đó.”
“Cái quái gì! Trần Diệc Hạ, cậu điên rồi! Cậu cướp mất phần việc của tôi đấy biết không? Tôi đã tưởng
tượng cảnh tỏ tình với cậu hàng ngàn lần trong đầu rồi đó!”
Lục Tuấn Trì xúc động ôm chặt lấy tôi.
“Két~”
Cửa nhà hàng bật mở – Thẩm Bắc Thần, thở hổn hển, vừa kịp chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ấy.
Hắn lao đến, kéo mạnh Lục Tuấn Trì ra:
“Cậu vừa gọi cô ấy là gì?”
“Cậu gọi cô ấy là Trần Diệc Hạ, đúng không? Có đúng không?”
Lục Tuấn Trì đẩy mạnh hắn, tức giận quát:
“Không phải anh đang cưới vợ sao? Vậy đến đây phá cầu hôn của người khác làm gì?”
“Cầu hôn? Cậu muốn cưới cô ấy sao?”
Ánh mắt Thẩm Bắc Thần như sụp đổ.
Tôi không nói lời nào, chỉ nghiêng người, hôn mạnh lên môi Lục Tuấn Trì. 32.
Thẩm Bắc Thần lảo đảo rời đi, dáng vẻ như hồn bay mất xác.
Lục Tuấn Trì vẫn còn đắm chìm, tay đặt lên môi, say mê thì thầm:
“Nụ hôn lúc nãy… cậu có đang diễn không đấy? Tôi cảm thấy cậu không có tí cảm xúc nào cả.”
“Cái đó chưa tính, làm lại đi.”
Tôi nhắm mắt chờ đợi nụ hôn tiếp theo từ cậu ấy.
“Két~”
Cửa lại mở ra.
Liễu Thanh Thanh bước vào, mặc váy cưới, lớp trang điểm lem nhem vì nước mắt, gương mặt đầy
tuyệt vọng nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt giăng đầy oán độc:
“Thẩm Bắc Thần đâu? Anh ấy đâu rồi?”
Lục Tuấn Trì lập tức kéo tôi ra sau lưng, che chắn cho tôi:
“Thẩm Bắc Thần đi rồi.
Cô không lo làm lễ cưới, chạy đến đây làm gì?”
“Rầm rầm rầm!”
Liễu Thanh Thanh nổi điên, đẩy đổ cả bàn tráng miệng, sắc mặt vặn vẹo:
“Trần Diệc Hạ! Hôm nay là ngày cưới của tôi! Cậu biết tôi đã mời bao nhiêu khách không?”
“Giữa lễ cưới, chú rể biến mất, tôi trở thành trò cười lớn nhất thiên hạ!”
“Tất cả là tại cậu! Tại cậu hết đấy! Sao cậu không chết luôn đi!”
Cô ta gào thét, xé rách cả khăn voan, ném xuống đất.
Tôi đưa tay ra sau lưng, âm thầm gọi cho Thẩm Bắc Thần.
“Cậu tưởng tôi không trả giá gì sao? Tôi đã đánh đổi 30 năm tuổi thọ để có được cuộc đời của cậu!”
“Cậu có thể sống từ hơn 60 đến hơn 90 tuổi là nhờ tôi! Thế còn muốn cướp nốt hạnh phúc của tôi làm
gì?”
“Sao cậu không chết đi!”
Liễu Thanh Thanh gào lên, cầm một cái ghế lao về phía tôi.
Chưa kịp để Lục Tuấn Trì phản ứng, Thẩm Bắc Thần lại xuất hiện.
Vẻ mặt đau khổ, hắn giằng chiếc ghế khỏi tay cô ta, nhẹ nhàng nói:
“Đi thôi, về làm lễ cưới.”