Advertise here
Hoán Đổi Linh Hồn

Chương 13



Hôn lễ của tổng giám đốc Thẩm Bắc Thần nhanh chóng trở thành đề tài cấm kỵ trong công ty.
Nghe nói hôm ấy, đang giữa buổi lễ thì Thẩm Bắc Thần đột nhiên biến mất, chưa đến mười phút sau,
cô dâu cũng lái xe rời đi.
Nửa tiếng sau, cả hai mới quay lại khách sạn trong bộ dạng bê bết.
Lớp trang điểm trên mặt cô dâu lem nhem vì nước mắt, chẳng ai nhận ra nổi.
Lễ cưới bị hoãn mất một tiếng, tuy cuối cùng vẫn diễn ra, nhưng chú rể thì… rõ ràng hồn vía lên mây.
Đồng nghiệp xì xào bàn tán, ai cũng nói Thẩm tổng đã chạy đi tìm “bạch nguyệt quang”, bị người ta từ
chối rồi mới quay về kết hôn.
Dương Mộng Điềm còn ghé sát tai tôi thì thầm, mắt long lanh tám chuyện:
“Nghe nói vừa kết hôn xong là hai người chia nhà ở luôn đấy!”
Trần Diệc Hạ – tức Liễu Thanh Thanh – sống ở biệt thự phía nam thành phố, còn Thẩm Bắc Thần thì
dọn về biệt thự bên đông.
“Chậc chậc, Thanh Thanh à, lấy đại gia vẫn hơn.
Tụi mình cưới nhau cãi vã cùng lắm là ngủ riêng giường.
Người ta thì ngủ riêng biệt thự luôn rồi.”
“Đúng là so sánh chỉ tổ tức chết người.”
Nói xong, Dương Mộng Điềm vẫn chưa đã thèm tám chuyện, mở điện thoại ra… “Á đù! Lục Tuấn Trì có
bạn gái rồi! Bị paparazzi chụp được kìa!”
“Khoan khoan, con nhỏ kia nhìn quen thế… Trời ơi! Chẳng phải là cậu sao?!”
Cô ấy trợn mắt há mồm, miệng mở to như có thể nhét cả quả trứng gà.
Đám đồng nghiệp xung quanh lập tức xúm lại, thi nhau chuyền tay xem hình mà phóng viên đăng tải.
Tôi hơi chột dạ, gật đầu nhẹ: “Ờm… Lục Tuấn Trì đúng là bạn trai tôi.”
Dương Mộng Điềm nhìn tôi đầy uất ức:
“Á á á! Vậy là kẻ thất bại trong tình yêu chỉ còn mỗi mình tôi thôi sao! Huhu, Thanh Thanh, cậu giấu tôi
kỹ quá rồi đấy!”
【 Hoàn 】
【Ngoại truyện 1】: Giao dịch đánh đổi.
Liễu Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong gương – khuôn mặt béo ục ịch, tay chân đầy
mỡ, mỡ bụng xếp từng lớp.
“Choang!”
Cô ta giận dữ ném lọ kem dưỡng xuống gương.
“Tất cả chết hết đi! Chết hết đi! Trần Diệc Hạ, mày chết đi cho tao nhờ!”“Tại sao mày thì học giỏi, xinh đẹp, sống trong biệt thự, đi học có xe sang đưa đón… còn tao thì vừa
béo vừa xấu, sống trong cái nhà nát bét này, ngày nào cũng chen chúc xe buýt?”
“Hức hức… ông trời ơi sao bất công vậy, sao tao không thể là Trần Diệc Hạ?”
“Muốn công bằng không?”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Trong chiếc gương vỡ, một bóng người đen mờ hiện lên.
Thân hình uyển chuyển, nhưng gương mặt bị bao phủ bởi màn sương đen, không nhìn rõ.
“Cô là ai?” Liễu Thanh Thanh sợ hãi ngẩng đầu hỏi.
“Tiệm cầm đồ số 9, ta là Khanh Tửu Tửu.”
“Ngươi vừa nói, ngươi muốn trở thành Trần Diệc Hạ… Vậy ngươi sẵn sàng đánh đổi thứ gì?”
Ánh mắt Liễu Thanh Thanh lóe sáng.
Chỉ cần có thể trở thành Trần Diệc Hạ, dù đối phương là yêu ma quỷ quái, cô ta cũng không sợ.
“Tôi… tôi bằng lòng dùng tuổi thọ đổi lấy.
Hai mươi năm!”
Bóng đen khẽ động, giọng nói như gió thoảng:
“Hai mươi năm không đủ.
Ba mươi năm – ngươi đưa cho Trần Diệc Hạ 30 năm tuổi thọ, thì có thể lấy đi mọi thứ của cô ta.”
“Đó, mới là công bằng.”
Nghĩ đến khuôn mặt hoàn hảo, làn da trắng hồng, biệt thự sang trọng, tài xế đưa rước – và cả Thẩm
Bắc Thần cũng thích Trần Diệc Hạ… Chỉ cần trở thành cô ấy, cô ta có thể yêu đương, thậm chí cưới
Thẩm Bắc Thần!
Hơi thở Liễu Thanh Thanh trở nên gấp gáp.
Ba mươi năm thì đã sao?
Sống kiểu này chẳng khác gì chết cả.
“Tôi đồng ý! Tôi bằng lòng đổi ba mươi năm tuổi thọ để đổi lấy cuộc đời của Trần Diệc Hạ!”
“Ngươi vốn có thể sống hơn tám mươi.
Nếu trở thành Trần Diệc Hạ, ngươi chỉ sống đến hơn năm mươi.
Ngươi chắc chứ?”
Liễu Thanh Thanh nắm chặt nắm tay, kiên định gật đầu.
Cô ta muốn trở thành Trần Diệc Hạ.Cô ta chịu đủ cái cuộc sống bị khinh rẻ này rồi!
Người phụ nữ trong gương khẽ gật đầu:
“Giao kèo có hiệu lực.
Sáng mai tỉnh dậy, ngươi chính là Trần Diệc Hạ.”
【Ngoại truyện 2】
“Chồng à, lâu rồi mình chưa gặp nhau… Ba mẹ nói có tiệc, nhất định phải cùng nhau đi.”
Thẩm Bắc Thần nhíu mày, nhìn người phụ nữ trước mặt đầy chán ghét.
Cô ta… chắc cũng gần 100 ký rồi.
Thân hình tròn trịa trước mặt bắt đầu trùng với ký ức hồi cấp ba.
Chỉ khác là giờ cô ta trắng hơn, biết ăn diện hơn.
“Liễu Thanh Thanh, chúng ta ly hôn đi.”
Người đàn bà đó cầm ống bút trên bàn ném mạnh vào Thẩm Bắc Thần.
“Thẩm Bắc Thần! Tôi biết anh chán tôi, nhưng ly hôn? Đâu có dễ vậy!”
“Kể từ sau khi Trần Diệc Hạ nghỉ việc, anh chưa từng nhìn tôi lấy một lần.
Nhưng cô ấy đã lấy chồng, là vợ của minh tinh đấy, còn sinh hai đứa con rồi!
Trần Diệc Hạ chưa từng thích anh!”
Thẩm Bắc Thần nhắm chặt mắt, mặc cho cô ta lôi kéo, gào thét.
Ngay khi đến Mỹ, hắn đã nhận ra cô gái “Trần Diệc Hạ” này… có gì đó sai sai.
Cô ấy không còn yêu thể thao, không còn đam mê, không còn ánh lửa trong mắt.
Ngoài quần áo, đồ ăn, du lịch – cô ấy chẳng còn gì cả.
Thậm chí học lực cũng tụt dốc, rớt môn phải học lại.
Hắn đã nghi ngờ.
Nhưng Liễu Thanh Thanh quá giỏi… Cô ta dụ dỗ hắn, kéo hắn vào khách sạn, dâng hiến chính mình.
Trần Diệc Hạ ngày xưa luôn kiêu hãnh, lạnh lùng – chưa bao giờ chủ động như vậy.
Vậy mà… hắn lại chìm đắm trong ảo mộng ngọt ngào ấy, không thể tỉnh lại.
“Thẩm Bắc Thần, nếu anh dám ly hôn, tôi sẽ nhảy lầu ngay tại công ty anh.
Tôi nói được, làm được.”
Liễu Thanh Thanh túm chặt cổ áo hắn, ánh mắt chứa đựng sự độc ác và điên cuồng mà hắn chưa
từng thấy.
Một vị đắng lan khắp môi, Thẩm Bắc Thần cảm thấy hối hận đến mức ruột gan quặn thắt.Nhưng nhà họ Trần – tài lực hùng hậu, hắn không thể đắc tội.
“Được, chúng ta đi dự tiệc.”
Thôi thì cứ vậy đi.
Thẩm Bắc Thần tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Liễu Thanh Thanh đã không buông tha hắn, thì… cùng nhau xuống địa ngục thôi.
Xem thử trong cái cuộc hôn nhân lạnh lẽo này, cô ta còn cầm cự được bao lâu.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner