Cậu giãy vài cái rồi lắp bắp: “Liễu Thanh Thanh… cậu buông ra đi… tôi không đánh nữa đâu.”
Trời đang rất nóng, cánh tay đen đúa béo mập của tôi ôm chặt lấy cái eo rắn chắc của cậu ấy, qua lớp
áo mỏng có thể cảm nhận rõ nhiệt từ làn da nóng hổi của cậu truyền sang – khiến tôi cũng thấy bối rối.
“Tôi nhắc trước, đánh nhau phiền phức lắm, chắc chắn là cậu không ra tay đấy chứ?”
Lục Tuấn Trì như bị điểm huyệt, bất động hoàn toàn, một lúc sau mới gật đầu cứng đơ như người máy.
Tôi buông tay, ngay lập tức cậu lao ra khỏi lớp nhanh như tên bắn, để lại một bóng mờ kéo dài.
Trương Thần Minh ngẩn người, rồi khịt mũi khinh bỉ: “Hừ, đồ nhát gan, chạy nhanh lắm!”
Ném lại vài câu khó nghe, hắn cũng về lại chỗ ngồi.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Lục Tuấn Trì quay lại với khuôn mặt đỏ ửng, trên mặt còn vương vài
giọt nước.
Hàng mi ướt sũng khẽ rung, ánh mắt vẫn còn chút bối rối.
“Liễu Thanh Thanh, cậu là con gái, đừng có động tay động chân linh tinh, biết chưa?”
Tôi trợn mắt với cậu ta, tiếp tục cắm đầu vào bài vở.
“Chuyện đại hội thể thao là do tôi gây hoạ cho cậu.
Đừng lo, còn hơn hai mươi ngày nữa mới thi, cuối tuần này trở đi theo tôi đến trường luyện tập, hai ta
cùng cố gắng, đảm bảo không để cậu mất mặt đâu.”
Tôi gật đầu không quá bận tâm.
Cơ thể trẻ, trao đổi chất nhanh – sau hơn một tháng nỗ lực, tôi đã giảm được hơn 10 ký.
Đến ngày thi đấu, tôi có thể giảm thêm tầm 10 ký nữa, đến lúc đó kiên trì chạy hết đường đua chắc
không thành vấn đề.
Còn chuyện có mất mặt hay không, chỉ cần tôi đã cố gắng hết sức, thì chẳng bao giờ là mất mặt cả.
18.
Sau khi giảm mấy chục ký, đường nét khuôn mặt tôi dần hiện rõ.
Ngũ quan xinh xắn vốn bị lớp mỡ dày che khuất của Liễu Thanh Thanh giờ như trồi lên mặt nước, dần
dần lộ ra.
Nhờ tập luyện mỗi ngày và chế độ ăn thanh đạm, đám mụn chi chít trên mặt cũng biến mất không còn
dấu vết.
Tôi soi gương, hài lòng nhìn mình – tuy vẫn hơi tròn trịa nhưng đã là một cô gái khỏe mạnh, dễ
thương.
Chỉ còn làn da vẫn hơi ngăm, cần cải thiện thêm.
Tôi vui vẻ, còn bố mẹ Liễu thì lại lo sốt vó. Không những chuẩn bị cho tôi bữa sáng đủ món mỗi ngày, mà tiền tiêu vặt cũng tăng lên kha khá, sợ
tôi ở trường không đủ ăn.
Tôi cầm tờ 50 tệ trong tay, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.
Liễu Thanh Thanh à, thật ra những gì cậu có chẳng hề thua kém tôi.
Hy vọng tương lai của cậu, sẽ không phải hối hận.
Tuần sau là đại hội thể thao, tôi và Lục Tuấn Trì đang luyện tập ném tạ trên sân trường vắng người.
“Được rồi, kỹ thuật ném tạ của cậu giờ đã đạt chuẩn.
Chiều nay và cả ngày mai, chúng ta sẽ luyện vượt rào.”
“Liễu Thanh Thanh, mấy cái rào này nhìn có vẻ cao, nhưng đừng sợ.
Điều quan trọng nhất trong chạy vượt rào là vượt qua nỗi sợ trong đầu, chứ động tác thì không khó
lắm.”
Lục Tuấn Trì vừa nói, vừa đứng dưới cái nắng gay gắt, kiên nhẫn giảng giải từng động tác cho tôi.
Ánh nắng chói chang, cậu thiếu niên nhiệt huyết, hàng rào đỏ nối dài trên sân tập – tất cả hợp lại thành
một khung cảnh mà tôi sẽ cất giữ mãi trong tim, nhiều năm sau vẫn nhớ lại từng chi tiết.
“Lục Tuấn Trì, tôi không sợ.”
Tôi hít sâu một hơi, nhìn cậu nở nụ cười rạng rỡ.
Tôi không sợ vượt rào.
Cũng không sợ chấp nhận cuộc đời tưởng chừng thảm hại của Liễu Thanh Thanh.
Chỉ cần tôi đủ cố gắng, tôi sẽ không sợ gì cả.
Tôi chỉ cần dốc toàn lực lao về phía trước – còn lại, cứ để thời gian lo.
Số phận sẽ không phụ lòng những ai sống nghiêm túc.