19.
Tôi thở dốc chạy tới đích, Lục Tuấn Trì đã đến trước một bước.
Cậu ôm chầm lấy tôi, vỗ mạnh vào lưng, hét toáng lên:
“Liễu Thanh Thanh! Mẹ kiếp, cậu siêu thật đấy! Tôi chưa từng phục ai, nhưng lần này phải phục cậu!”
Tôi ôm lấy cậu, lòng cũng xúc động đến run rẩy.
Sau một ngày rưỡi luyện tập, cuối cùng tôi đã có thể vượt rào một cách trọn vẹn!
Tuy tốc độ còn chậm, nhưng động tác đã đạt chuẩn.
Lục Tuấn Trì bảo, con gái thi vượt rào, chỉ cần thật sự vượt qua được đã là giỏi lắm rồi.
Bình thường, có bạn dùng tay đẩy, có người lấy chân đạp ngã rào, thậm chí có người vòng qua chạy
luôn.
Trừ mấy bạn thể thao chuyên nghiệp, con gái có thể vượt rào đúng cách thật sự rất hiếm.
Cơn phấn khích qua đi, hai đứa đều thấy hơi ngại.
Ánh mắt chạm nhau, lập tức cả hai đỏ mặt rồi quay đi.
Tôi kéo tay áo Lục Tuấn Trì, cười rạng rỡ: “Đi nào, để cảm ơn cậu, tôi quyết định tặng cậu một món
quà.”
Phòng nhạc của trường đang mở cửa hé.
Tôi kéo cậu lén lút chui vào trong.
“Cậu đưa tôi đến đây làm gì? Định hát một bài để cảm ơn hả?”
“Được thôi, giọng cậu cũng không tệ, ông đây nghe cho vui một lúc.”
Tôi ngồi xuống bên cây đàn piano đặt trên bục biểu diễn, chạm nhẹ lên phím đàn như ôm lại cả ký ức.
Nhà Liễu Thanh Thanh chẳng thể nào mua nổi đàn piano, tôi cũng ít có cơ hội được chạm vào đàn
nữa.
Tôi khẽ hắng giọng, ngồi thẳng lưng.“Hôm nay xin được gửi đến quý vị khán giả bản nhạc Für Elise của Beethoven, hy vọng mọi người yêu
thích.”
Âm thanh róc rách như suối reo nhảy múa nơi đầu ngón tay tôi, ánh hoàng hôn rọi nghiêng qua cửa
sổ, chiếu lên gương mặt tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi như được trở về buổi biểu diễn đầu năm – ngày khai giảng.
Buổi hôm đó, tôi cũng đàn bản nhạc này.
Khi đó, tôi vẫn còn là Trần Diệc Hạ – cô gái toả sáng giữa mọi ánh nhìn.
Khi giai điệu kết thúc, tôi vẫn còn đắm chìm trong ký ức thì bất chợt bàn tay bị ai đó nắm chặt.
Tôi quay lại – là Lục Tuấn Trì.
Cậu nhìn tôi đầy kinh ngạc, nhưng trong đôi mắt lại ngập tràn chắc chắn:
“Cậu không phải Liễu Thanh Thanh.
Cậu là… Trần Diệc Hạ.”
20.
“Làm sao cậu nhận ra tôi vậy?”
Tôi và Lục Tuấn Trì đang ngồi trên bãi cỏ sân trường.
Lúc này, mặt trời đã gần khuất sau đường chân trời, chỉ còn lại những đám mây rực rỡ vắt ngang bầu
trời.
Tôi chẳng cần giữ hình tượng gì, nằm ngửa ra đất, duỗi thẳng cơ thể đau nhức vì luyện tập suốt cả
ngày.
Lục Tuấn Trì cũng nằm cạnh tôi, hai tay gối đầu, ánh mắt xa xăm.
“Vì sự tự tin của cậu.
Sự tự tin đó, trước giờ tôi chỉ thấy ở một người – Trần Diệc Hạ.”
“Dù là thi học sinh giỏi hay đại diện trường đi diễn thuyết, dẫn chương trình, tôi chưa bao giờ thấy cô
ấy lùi bước.”
“Dù là việc chưa từng làm qua, cô ấy cũng chỉ nhẹ nhàng nói một câu: ‘Tôi thử xem.’ Rồi sau đó sẽ
khiến tất cả mọi người kinh ngạc với kết quả chói sáng.”
“Lúc trước tôi luôn cho rằng đó là do thiên phú và gia cảnh mang lại.
Nhưng sau này mới hiểu – đó là sự điềm tĩnh được rèn ra từ kỷ luật bản thân cực kỳ nghiêm khắc.”
Lục Tuấn Trì ánh mắt sáng lấp lánh, quay đầu nhìn tôi.
Mây chiều phản chiếu trong đôi mắt ấy, như cả bầu trời lọt vào đáy mắt.
“Cậu chính là cô ấy. Tôi biết ngay mà, Liễu Thanh Thanh không thể rực rỡ đến vậy. Chỉ có Trần Diệc
Hạ mới làm được.”Cuối cùng tôi cũng không còn phải gánh cái bí mật nặng nề này một mình nữa.
Khi biết chuyện bị Liễu Thanh Thanh lừa, Lục Tuấn Trì tức đến muốn nổ tung.
“Má nó, tôi nói rồi mà! Con nhỏ đó ngày nào cũng âm trầm im lặng, đúng là chẳng phải thứ tốt lành gì!”
“Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền, đưa cậu sang Mỹ càng sớm càng tốt.
Đến lúc hai người đổi lại thân xác, tôi sẽ đập cho nó một trận nên thân! Thứ vô liêm sỉ!”
Tôi và Lục Tuấn Trì nhìn nhau, cả hai đều phì cười vì tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
Lục Tuấn Trì nhảy dựng lên, hét ầm rồi bắt đầu múa loạn mấy chiêu quyền cước giữa không trung.
“Không được không được! Giờ cậu giảm cân, học hành chăm chỉ, thành đại mỹ nữ, đậu đại học top
đầu – thế chẳng phải để Liễu Thanh Thanh hưởng sái à? Một lần được ngồi mát ăn bát vàng, đổi lại rồi
lại tiếp tục lần hai, ui giời ơi tức chết mất!”
“Trần Diệc Hạ, cậu bỏ đi! Cậu ăn cho thành ba trăm ký rồi mới đổi lại!”
“Ha ha ha ha ha! Cậu đang nói cái quái gì vậy hả!”
Tôi ôm bụng cười lăn lộn một hồi, sau đó cũng từ từ đứng dậy, vươn vai thật dài.
“Dù là Liễu Thanh Thanh hay Trần Diệc Hạ, tôi vẫn luôn là tôi – người luôn cố gắng sống hết mình mỗi
ngày.”
21.
Ném tạ – hạng 3.
Chạy 3000m – hạng 8.
Còn vượt rào 100m – điều bất ngờ nhất: tôi về nhất.
Bởi vì các bạn nữ khác đều bị trừ điểm sạch sẽ – chỉ có tôi là người duy nhất chạy từ đầu đến cuối,
vượt hết mọi chướng ngại.
Đám con gái trong lớp lập tức vây quanh tôi, vừa khóc vừa gào:
“Liễu Thanh Thanh! Cậu là thần tượng của tôi! Lúc thấy mặt cậu đỏ bừng, như sắp ngất mà vẫn cố
hoàn thành vòng cuối 3000m, tôi suýt khóc luôn đó biết không!”
“Hu hu hu! Liễu Thanh Thanh, cậu thật sự siêu đẳng! Tôi thề từ giờ sẽ không bao giờ chê cậu béo nữa,
tôi đáng chết quá!”
“Cậu làm sao mà được vậy hả! Trước đây trong giờ thể dục chạy 200m còn không nổi mà?! Tôi cảm
động chết mất!”
Lục Tuấn Trì đứng khoanh tay ở một bên, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy tự hào, ánh nhìn còn dịu dàng
hơn cả nắng chiều, như thể lời khen dành cho tôi còn khiến cậu ta vui hơn là được khen chính mình.
Ngay sau đại hội thể thao là kỳ thi cuối kỳ.
Tôi quay lại ngôi đầu toàn trường với khoảng cách hơn 30 điểm so với người xếp thứ hai.