Liễu Thanh Thanh không còn là cô gái mập ú, bị mọi người chán ghét nữa.
Tên cô ấy giờ cũng là ký ức tuổi trẻ được không ít nam sinh khắc lên bàn, ghi trong sổ tay.
Thi xong là đến kỳ nghỉ hè.
Tôi vừa chăm chỉ dưỡng trắng, tiếp tục giảm cân, vừa tranh thủ đi làm thêm để kiếm thêm tiền tiêu vặt.
Đến khi từ học sinh lớp 10 trở thành học sinh lớp 11, Liễu Thanh Thanh đã hoàn toàn trở thành ngôi
sao sáng nhất của trường Giang Nam.
Kể từ khi biết tôi là Trần Diệc Hạ, thái độ của Lục Tuấn Trì thay đổi hoàn toàn.
Cậu không gọi tôi là Liễu Thanh Thanh nữa, mà nghĩ ra biệt danh riêng – gọi tôi là… “Kì Hạ.”
Cậu cũng không còn lơ đễnh trong lớp hay làm bài qua loa nữa.
Giờ đây, cậu chăm học hơn bất kỳ ai, bởi vì cậu nói – trước đây từng nghĩ học chẳng có tác dụng gì,
nhưng bây giờ thì khác.
Bây giờ, cậu muốn cùng tôi thi vào Bắc Kinh.
Nghe nói… Các trường đại học ở đó, điểm chuẩn cao lắm.
22.
Kết quả kỳ thi đại học đã có – tôi đỗ vào Đại học Bắc Kinh với vị trí thủ khoa toàn thành phố, còn Lục
Tuấn Trì cũng đậu vào Đại học Thể dục Thể thao Bắc Kinh.
Ngày công bố điểm, cả nhà tôi như bùng nổ.
Ba mẹ treo hẳn một băng rôn trước cửa tiệm ăn sáng:
“Con gái thi đại học đạt thủ khoa toàn thành, quán miễn phí bữa sáng trong 3 ngày!”
Tiệm sáng hôm ấy bị chen lấn đông nghịt, nghe nói cả ghế cũng bị khách mang đi mất hai cái.
Ai cũng bảo đồ ăn nhà tôi có “linh khí của sao Văn Khúc”, ăn xong con cái có khi thi đỗ trường top đầu.
Bảy dì tám mợ thay nhau đãi tiệc mừng, ai nấy cũng đưa phong bì đỏ to đùng.
Bác cả: “Thanh Thanh nhà mình từ nhỏ ít nói, tôi cứ tưởng bị tự kỷ, giờ nghĩ lại, chắc trong đầu toàn
đang tính đạo hàm với tích phân rồi!”
Cô út: “Trời ơi, vì học mà gầy nhom luôn rồi kìa, lúc mập không thấy gì, giờ gầy nhìn mới xinh đáo để!
Anh hai à, anh có phúc thật đó, nuôi được đứa con gái giỏi thế này!”
Cậu: “Con bé này giống nhà mình đấy! Thông minh là giống nhà mình, xinh cũng giống nhà mình! Bên
nhà cậu Lưu thật sự là lời to rồi.”
Em họ: “Chị ơi, bàn học chị dùng rồi cho em đi? Em lấy tiền lì xì đổi với chị nha!”
Tôi bị cả đám người vây kín ở giữa, lời khen bay tới tới tấp như pháo hoa.
Ba mẹ tôi mặt mày rạng rỡ, họ hàng ai cũng tự hào hớn hở. Từng ánh mắt, từng cái vỗ vai, từng câu nói chân thành – tất cả đều là sự yêu thương giản dị mà trước
giờ tôi chưa từng cảm nhận được.
Hồi còn là Trần Diệc Hạ, dù có thành tích tốt đến mấy, ba mẹ cũng chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Cũng
được.”
Nhưng giờ thì khác.
Mẹ tôi là người bật khóc trước.
Ba tôi lầm bầm trách mẹ mít ướt, nhưng mắt cũng đỏ hoe.
Cuối cùng, hai người ôm nhau khóc nức nở.
Cả đám họ hàng xung quanh cũng lôi khăn giấy ra chấm nước mắt.
Cô út nghẹn ngào: “Hu hu hu, anh à, mấy năm nay vất vả biết bao nhiêu… cuối cùng cũng được nở
mày nở mặt rồi!”
Dì cả cũng sụt sùi: “Thanh à, lại đây để dì nhìn cho kỹ.
Con đúng là niềm tự hào của cả nhà ta đấy!”
Bữa tiệc kéo dài suốt ba tiếng, tới lúc nhà hàng chuẩn bị đóng cửa, mọi người mới lưu luyến rời đi.
Nhà hàng cách nhà chỉ mấy con phố.
Mẹ đi bên cạnh tôi, do dự một hồi, cuối cùng lấy hết can đảm nắm tay tôi.
Thấy tôi không tỏ ra khó chịu, mắt mẹ lại đỏ hoe.
Bởi vì trước đây, “Liễu Thanh Thanh” chẳng mấy khi gần gũi với gia đình.
Tôi và mẹ nắm tay nhau bước dưới ánh đèn đường lờ mờ.
Lòng bàn tay bà khô ráp, thô sần, chạm vào có thể cảm nhận được những vết sẹo trên mu bàn tay và
ngón tay – đều là dấu tích từ những lần bị dao cứa hay dầu bắn khi nấu ăn.
Đó là huân chương của tình yêu.
Ba tôi lặng lẽ bước lại gần, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai mẹ con.
Tôi vươn tay ra… nắm lấy tay ông.
Khoảnh khắc đó, tôi không còn là Trần Diệc Hạ.
Tôi là Liễu Thanh Thanh.
Và tôi đang nắm lấy thứ hạnh phúc chân thật nhất đời mình – thứ ấm áp mà tuổi thơ tôi từng khao
khát, mà mãi mãi tôi cũng không muốn buông.
23.
Những năm tháng đại học đẹp đẽ trôi qua thật nhanh.
Cuộc sống đại học của tôi chẳng có gì đặc biệt – ngoài thư viện thì chỉ quanh quẩn trong ký túc xá.Lục Tuấn Trì thì khác, tên này đúng là kỳ quặc – lại đi đóng phim, rồi thành người nổi tiếng.
Năm hai, có một đoàn làm phim đến trường Thể dục để tuyển diễn viên cho một bộ phim thanh xuân,
cần một nam phụ chạy siêu giỏi.
Vừa nhìn thấy Lục Tuấn Trì đang luyện tập, đạo diễn đã chốt ngay vai cho cậu ấy.
Với ngoại hình nổi bật và khí chất ngang tàng trời sinh, Lục Tuấn Trì bỗng chốc nổi như cồn.
Đến khi tốt nghiệp đại học, cậu ấy đã trở thành một tiểu sinh lưu lượng có tiếng, fan vợ, fan bạn gái
đông như kiến.
“Kì Hạ, giờ anh có tiền rồi, mình sang Mỹ thôi!”
Chuyện khiến Lục Tuấn Trì day dứt nhất từ lúc nổi tiếng, chính là đưa tôi sang Mỹ tìm Liễu Thanh
Thanh để “xử” cô ta một trận ra trò.
Và chúng tôi thật sự đã sang Mỹ, rồi rong ruổi chơi suốt một tuần.
Thẩm Bắc Thần thì cắt đứt hoàn toàn liên lạc với đám bạn cấp ba.
Ngôi biệt thự ở quê cũng đã bán từ thời trung học.
Cậu ta và Liễu Thanh Thanh cứ thế biến mất khỏi thế giới của tôi.
Nước Mỹ quá rộng lớn, còn tôi… sức cùng lực kiệt, dần dần cũng không muốn tìm nữa.
Bạn thân của tôi đã thành danh, tôi có ngoại hình xinh đẹp, công việc tử tế, ba mẹ yêu thương… Cuộc
đời tôi, cũng xem như trọn vẹn.
Hai năm sau, tôi được một công ty nước ngoài mới mở săn đón với mức lương cao ngất.
Nghe nói sếp là một doanh nhân công nghệ trẻ tuổi, từ Mỹ về.
Bữa tiệc chào đón nhân viên mới diễn ra ngay tại biệt thự riêng của ông chủ.
Tôi mặc lễ phục, cầm ly rượu, cùng các đồng nghiệp mới đứng chờ chủ nhân xuất hiện.
“Keng keng!”
Người dẫn chương trình gõ nhẹ lên ly rượu, cười tươi nói:
“Sau đây xin chào đón tổng giám đốc trẻ tuổi, tài ba của chúng ta – anh Thẩm Bắc Thần, cùng vị hôn
thê của anh ấy – cô Trần Diệc Hạ!”