Advertise here
Hoàng Triều

Chương 12



8.
Dù đã tính toán chu toàn, nhưng chỉ bốn năm sau, ta vẫn mang thai.
Năm ấy, ta hai mươi sáu tuổi.
Không quá sớm, cũng chẳng muộn.
Sau bao ngày trăn trở, ta quyết định đánh cược một phen.
Trước khi lâm bồn, ta triệu hồi Liễu Tình và Tĩnh Mân trở về kinh thành, Văn Định và Lục muội cũng được
triệu vào cung.
Trong tổ miếu, ta dâng hương khấn nguyện, các nàng ở bên cạnh ta.
“Tình huống tốt nhất, ta sinh được một nữ nhi, mẫu tử bình an.”
“Nếu là nam nhi, vừa ra đời… liền phải chết yểu.” Ta căn dặn Văn Định.
Lục muội hít sâu một hơi lạnh.
Nàng không giống những người khác.
Sinh trưởng trong khuê phòng, các nàng có trái tim cứng rắn.
Nhưng nàng thì không.
“Dù sao cũng là cốt nhục ruột thịt, tỷ tỷ chẳng lẽ không có chút tình mẫu tử nào sao?”
“Dù nuôi lớn, nó vẫn phải chết. Sớm hay muộn có khác gì nhau? Nuôi rồi chỉ thêm đau lòng.”
“Mà đó vẫn chưa phải chuyện tệ nhất.”
Văn Định bất giác ngẩng đầu:

“Còn có chuyện tệ hơn ư?”
“Nếu ta chết, thì thực sự là kết thúc.”
Ta thở dài một hơi:
“Đến lúc đó, Tĩnh Mân, ngươi sẽ vào cung, thay ta ngồi vào vị trí này.”
Tĩnh Mân trợn tròn mắt:
“Muội?”
“Hai năm qua, thuế ngân Xuyên Du tăng bảy phần so với năm trước. Ngươi tru di cả nhà họ Vương, chấn
nhiếp các thế gia. Dù là vị trí gia chủ Tô gia hay ngôi vị Hoàng hậu, ngươi ngồi vào đều mạnh hơn kẻ khác.
Nhưng con đường ngươi đi cũng sẽ gian nan hơn. Ngươi biết mình phải đi đến đâu không?”
Tĩnh Mân quỳ sụp xuống, dập đầu:
“Tĩnh Mân nguyện dốc hết tâm huyết, phò tá gia chủ!”
“Tốt.”
Mẫu thân ta là công chúa.
Ta là Hoàng hậu.
Còn nữ nhi của ta, con bé phải trở thành nữ đế.
“Nếu ta không để lại nữ nhi… thì ngươi hãy tự mình đoạt lấy.”
“Chuyện đó sẽ không xảy ra.”
Liễu Tình vỗ vai ta an ủi:
“Ta thấy thân thể ngươi khỏe mạnh lắm, nếu ở chỗ ta, đã bị coi là tráng phụ, bắt đi đắp thành rồi. Đừng nói
những lời xui rủi.”
Nàng nói bông đùa, mọi người đều bật cười.
Nhưng mây đen vẫn nặng nề phủ xuống.
Sau khi các nàng rời đi, ta một mình quỳ trước tổ miếu.
“Nếu trời xanh phù hộ, xin hãy ban cho ta một nữ nhi.”
Ba thế hệ qua, chúng ta đã chờ đợi một vị nữ đế. 
Đây là cơ hội gần với thành công nhất.
Sẽ không còn thời điểm nào tốt hơn nữa.
Khắp thiên hạ, nữ học mọc lên như nấm sau mưa.
Nữ nhân lần đầu tiên bước ra khỏi cửa, tham gia khoa cử, nhập triều làm quan.
Các nàng không cần che mặt bằng quạt, có thể được tính vào hộ khẩu, làm nông, làm thương.
Tất cả sách vở đều đã xóa bỏ tư tưởng nam tôn nữ ti.
Nếu ngay cả lúc này cũng không thể sinh ra một vị nữ đế, danh chính ngôn thuận kế thừa đế thống, nắm
trọn quyền hành tuyệt đối, thì tất cả những thứ này chỉ là đoản mộng phù du.
Vĩnh viễn không thể trở thành thói quen.
Ta quỳ suốt một đêm, dâng hương cầu nguyện.
Cho đến khi cơn đau trong bụng đột ngột kéo đến…
Thân thể ta, thực ra không tốt lắm.
Quốc sự bận rộn đã lấy đi phần lớn tinh lực của ta.
Lúc lâm bồn không thuận lợi, cơn đau giằng xé suốt một ngày một đêm.
Ba lần, Triệu Hoan xông vào phòng sinh, quỳ bên giường ta, khóc nói hắn hối hận rồi.
“Hối hận cũng vô ích.” Ta nắm tay hắn,
“Ta chỉ cầu xin chàng một chuyện…”
Ánh mắt Triệu Hoan vừa dịu dàng, vừa đau đớn:
“Nàng nói đi, ta đều đáp ứng.”
Ta dốc hết chút sức lực cuối cùng, kéo hắn lại gần, nói một câu.
Ngay sau đó, ý thức ta chìm vào bóng tối.

Khi ta tỉnh dậy, bên ngoài vô cùng náo nhiệt.
Tiếng hò reo vang trời.

Ta nhìn thấy Triệu Hoan, trên tay cầm một cây cung, trong lòng ôm lấy một tấm tã lót nhỏ bé.
Từng đợt khóc oe oe trong trẻo, át cả muôn tiếng xôn xao.
“Ngươi tỉnh rồi.”
Văn Định vén rèm, ngồi xuống bên giường ta.
“Ta hôn mê bao lâu rồi?”
“Nửa canh giờ.”
Chỉ nửa canh giờ.
Ta tưởng mình đã chết.
“Hoàng thượng đang làm gì vậy?”
Văn Định nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe mắt hiếm khi ánh lên niềm vui:
“Ngài ấy đang cùng công chúa bắn tên lên trời, ra bốn phương.”
“Ha… ha ha ha ha…”
Ta vừa cười vừa rơi lệ.
Từ xưa đến nay, khi hoàng trưởng tử được sinh ra, Hoàng thượng sẽ cùng đứa bé giương cung, bắn tên
lên trời, khắp bốn phía.
Còn nếu là con gái, chỉ đơn giản quấn khăn rồi vứt xuống đất, bởi vì tương lai, nàng cũng chỉ là người nhà
khác.
Mẫu thân ta cao quý như vậy, cũng sinh ra trong số phận ấy.
Nhưng nữ nhi của ta…
Vừa mới chào đời, phụ thân nàng đã ôm nàng trong tay, giương cung bắn khắp trời đất.
Cho cả thiên hạ biết, từ nay, nàng là chủ nhân của vạn dặm sơn hà.
Đây là lời dặn cuối cùng ta nói với Triệu Hoan trước khi mất đi ý thức.
Hắn đã không phụ ta.
Triệu Hoan, chưa bao giờ phụ ta.

Hồi kết
Sau khi Triệu Cao Dương chào đời, cô cô bắt đầu rục rịch.
Ngấm ngầm lẫn công khai, đều thúc ta giết Triệu Hoan.
Ta nói với bà ấy, bây giờ chưa phải lúc.
Công chúa còn nhỏ, cần phụ thân.
Muốn kế vị, nàng càng cần Triệu Hoan bàn giao ngôi báu một cách gọn gàng.
Ta không muốn nàng mang danh không chính ngôn không thuận.
Nàng nhất định phải là nữ nhi của hắn, là hoàng thái nữ Đông Cung, rồi mới đường đường chính chính lên
ngôi cửu ngũ chí tôn.
Vốn dĩ đây đã là lần đầu tiên phá vỡ thiên cổ, ta không thể để bất kỳ một mắt xích nào xuất hiện sai sót, để
kẻ khác có cớ dị nghị.
Nhưng cô cô không chịu dừng tay.
Đặc biệt là khi trong cung bắt đầu lan truyền một câu chuyện:
“Thái tử giết tiên thái tử.”
Lâm Hoài ca ca chết đầy uẩn khúc.
Huynh ấy chết trên đường chúng ta du xuân.
Trên thân đầy vết đao.
Khi ấy, Triệu Hoan vừa khải hoàn hồi triều, đại quân đóng cách đó không xa.
Ta đã đánh chết mấy kẻ lắm miệng trong cung.
Nhưng vẫn truyền đến tai cô cô.
Từ ngày Triệu Hoan chọn đại hôn với ta đúng vào ngày giỗ của Lâm Hoài ca ca, bà ấy đã hận hắn thấu
xương.
Bà ấy chỉ đang nhẫn nhịn.
Bây giờ, Cao Dương đã biết gọi “nãi nãi”.

Mắt thấy hoàng cung này càng lúc càng thịnh, Triệu Hoan từng ngày từng ngày trở nên giống một bậc đế
vương, thì nỗi đau của bà ấy cũng từng ngày từng ngày thêm sâu.
Bởi tất cả những điều này, vốn dĩ phải thuộc về con trai bà ấy.
Ngày ta xuất cung tiễn Liễu Tình, cô cô đã dẫn người vây chặt Triệu Hoan trong Thừa Đức điện.
Khóa hết cửa sổ, châm một mồi lửa.
Khi ta trở về, biển lửa đã ngập trời.
“Tĩnh Ngôn, con còn nhớ Lâm Hoài không?”
Ánh mắt cô cô tràn ngập hoài niệm.
“Hai đứa lớn lên bên nhau, chập chững tập nói dưới đầu gối ta và trưởng công chúa.
Thanh mai trúc mã, ai cũng không thể chia rẽ—Con đã quên nó rồi sao?”
Ta liếc nhìn ngọn lửa bên cạnh:
“Chưa từng quên.”
Trong lòng ta, huynh ấy vẫn luôn ở đó.
Khóe mắt cô cô thoáng ánh lên tia hy vọng:
“Tốt… tốt! Con chưa quên là tốt rồi. Triệu Hoan đã không còn giá trị, vậy thì…giết hắn đi!”
Ta vuốt ve cây cung mà Triệu Hoan trân ái nhất.
Vốn dĩ hôm nay, ta định đưa Cao Dương đi cưỡi ngựa bắn tên.
Khoảnh khắc ta giương cung, lắp tên, cô cô ta vẫn không thể tin được— giống hệt Triệu Hân năm xưa.
Nhưng ta xuống tay xưa nay đều nhanh, đều chuẩn.
Mũi tên xuyên thẳng qua ngực bà.
Bà ngã xuống, huyết sắc nhuộm đỏ nền đất.
Sự điên cuồng trong mắt bà cũng theo đó mà tan biến.
Tiếng người phá cửa xông vào Thừa Đức điện dần dần vang lên.
Ta bước đến bên bà ấy, cúi xuống, nhẹ giọng gọi:

“Cô cô.”
Thái hậu đã không còn nói được nữa.
Ta ôm lấy bà ấy vào lòng:
“Ta biết vì sao cô cô vẫn luôn canh cánh trong lòng.”
Bởi vì Lâm Hoài ca ca, giống mẫu thân ta đến bảy, tám phần.
Chúng ta lại lớn lên bên cạnh họ.
Bà xem huynh ấy như cốt nhục của mình và mẫu thân.
“Ta sẽ an táng cô cô bên mẫu thân.”
Ta khép đôi mắt bà lại.
Sau đó, ta ngẩng lên, nhìn Triệu Hoan đang bước ra từ ngọn lửa—hoàng bào trên người cháy rách bươm,
khuôn mặt lấm lem tro bụi.
“Chàng không tự mình thoát ra được sao?”
Ta hỏi.
“Ta muốn nàng đến đón ta.”
Triệu Hoan trả lời rất thẳng thắn.
Dạo này hắn luôn thấp thỏm bất an, không có chuyện gì cũng nhìn ta dò xét.
Ta kéo hắn ngồi xuống.
“Ta biết là chàng giết Lâm Hoài ca ca. Vẫn luôn biết.”
Triệu Hoan biến sắc.
Cái đêm mưa đó, ta đứng ngoài trướng.
Chính mắt ta thấy hắn đâm kiếm xuyên qua ngực Lâm Hoài ca ca.
Khi ta bước vào, huynh ấy vẫn còn sống.
Nhưng ta không gọi thái y.
Chỉ y như bây giờ, ôm huynh ấy vào lòng, khẽ vuốt tóc, chờ máu từ từ cạn kiệt, chờ hơi ấm trong huynh ấy
từng tấc, từng tấc một, tan đi.
Ta rất yêu huynh ấy.
Trên đời này, không ai yêu huynh ấy hơn ta.
Ta tin, huynh ấy nhất định sẽ là một minh quân.
Sẽ cùng ta kề vai sánh bước, đầu bạc răng long.
Nhưng…huynh ấy sẽ truyền ngôi cho con trai của chúng ta, cho con trai của con trai chúng ta, cho con trai
của con trai của con trai chúng ta…
Còn nữ nhi của chúng ta,
sẽ bị khóa chặt trong khuê phòng, giống như tất cả nữ nhi từ xưa đến nay.
Triệu Hoan không như vậy.
Hắn có thể cho ta tất cả, không màng bất cứ điều gì.
Hắn dung túng ta, giúp ta biến mộng tưởng thành hiện thực.
“Chàng là người do ta chọn.”
Ta hôn lên môi hắn.
Phía trước chúng ta, đông phương phá vỡ bình minh.
Mặt trời mới lại mọc lên.
[HẾT]


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner