Ta vừa mới đặt lưng, đã nghe tin Hoàng thượng cùng Quý phi động thủ trong Quan Thư cùng.
Không kịp chải tóc, ta vội vàng chạy đến.
Bên trong cung, một mảnh hỗn loạn.
“Nàng ta dựa vào đâu mà đánh trẫm?!”
Triệu Hoan long nhan đại nộ.
“Nếu không phải người nhà họ Giản giở trò, trẫm cớ gì phải đến đây?!”
Ta ôm lấy hắn, dịu giọng dỗ dành.
“Được rồi, được rồi…”
Triệu Hoan rút kiếm.
“Hôm nay trẫm nhất định phải trị nàng tội đại bất kính!”
“Đủ rồi!”
Ta cao giọng, đoạt lấy thanh kiếm của hắn.
Dược tính chưa tan, đầu ngón tay hắn vô lực, thở hổn hển tựa vào lòng ta.
“Tỷ tỷ ở đây, tỷ tỷ ở đây rồi…”
Ta cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.
Triệu Hoan mê man trong cơn say, vậy mà lại vùi đầu vào lòng ta mà bật khóc.
“Trẫm là thiên tử! Trẫm muốn chém đầu nàng! Muốn đày nàng ta vào lãnh cung!”
“Việc này giao cho ta, được không?”
“Tỷ tỷ nhất định không để Hoàng thượng chịu ủy khuất.”
Hắn cuối cùng cũng vòng tay ôm lấy cổ ta, dần dần bình tĩnh lại.
Ta ôm lấy Hoàng thượng, quay sang nói với Quý phi.
“Ngươi lui xuống trước đi.”
Giản Phi Nhan mặc một thân tố y, đứng thẳng như ngọc, thần sắc nhàn nhạt.
Trước cả màn kịch hỗn loạn này, nàng vẫn tựa như một pho tượng thần không có linh hồn.
Lúc này nghe ta lên tiếng, nàng thậm chí không thèm nhìn đến, chỉ lặng lẽ xoay người rời đi.
Ta khổ cực hầu hạ Triệu Hoan cả một đêm.
Thật khốn kiếp, Giản công bỏ thuốc cũng thật là nặng.
Sáng hôm sau, suýt nữa chúng ta lại trễ triều.
Triệu Hoan vốn là kẻ hẹp hòi, sáng vừa hạ triều đã muốn đày Giản Phi Nhan vào lãnh cung.
Khi ta đến, nàng đã thu dọn xong hành trang.
Vẫn là một thân tố y, thanh lãnh như tiên nữ giáng trần.
“Ngươi thực sự muốn vào lãnh cung sao?”
Ta ngồi xuống ghế đá trong viện, chậm rãi hỏi.
Nàng không đáp lời.
Người đời chỉ biết Giản Phi Nhan sẽ nhập cung làm phi, sẽ trở thành đối thủ một đời của ta, giống như
Hoàng hậu và Quý phi đời trước.
Nhưng không ai biết rằng, nàng là người có cốt cách kiêu hãnh thế nào.
“Thiếu niên tuấn lãng, chí cao lăng vũ, công danh chưa lập đã chịu dở dang.”
Bước chân nàng khẽ khựng lại.
Đây là bút tích ta mới thu về gần đây, thư tay của Văn Định tiên sinh.
“Giản Văn Định, ngươi vào lãnh cung rồi, còn có thể làm gì nữa đây?”
Dưới tán lê hoa, ta cùng Giản Văn Định trò chuyện.
“Ngươi biết từ khi nào?”
Đây là lần đầu nàng nhìn ta bằng ánh mắt nghiêm túc.
“Ban đầu chỉ là phỏng đoán.”
Ta tự tay rót rượu cho nàng.
Lần đầu tiên thơ từ văn chương của Văn Định được lưu truyền trong kinh thành, ta mới mười lăm tuổi.
Người ta thường nói “kiến tự như kiến diện” – xem chữ như thấy người.
“Vừa nhìn văn chương của ngươi, ta liền vô cớ nghĩ đến Văn Định. Trực giác của nữ nhân, đáng sợ lắm.”
“Quả thật đáng sợ.”
Đôi mắt Giản Văn Định khẽ ánh lên nét cười, như băng tuyết tan chảy.
“Ngoại trừ nha hoàn thân cận của ta, thiên hạ không ai biết. Ngươi là người đầu tiên.”
“Lẽ ra ngươi nên là Trạng nguyên khoa này.
Ta và Tiên đế đã định sẵn như vậy.”
“Ta biết.”
Giản Văn Định không hỉ không bi.
Nàng có tư cách để khinh thường mọi bậc văn nhân.
Thậm chí với kết quả, cũng chẳng mảy may quan tâm.
“Nhưng ngươi lại không đến điện thí.”
“Ta không thể đến, nếu đến, ta sẽ chết.”
Nàng nhàn nhạt nhìn chén rượu, tựa hồ thở dài.
“Ta sinh ra đã định sẵn làm phi tử. Dù có thi đậu, cũng chẳng thể thành Trạng nguyên.”
“Trạng nguyên bất quá cũng chỉ là huyện quan thất phẩm.”
“Còn ta, có thể cho ngươi cả Văn Uyên Các.”
Một cánh hoa lê rơi xuống rượu, gợn lên từng đợt sóng lăn tăn.
“Văn Định, ta muốn ngươi biên soạn lại toàn bộ kinh sử tử tập xưa nay, viết nên một bộ bách khoa toàn thư
chưa từng có.”
“Bộ sách này sẽ lấy tên ngươi đặt danh.”
“Các kinh điển do ngươi chú giải, sẽ trở thành tài liệu chính thống cho khoa cử của toàn bộ sĩ tử triều ta.”
Bàn tay Giản Văn Định khẽ run.
“Ngươi có điều kiện gì?”
“Trong bản của ngươi, tất cả những tư tưởng nam tôn nữ ti, phải gạt bỏ hết.”
“Một chữ cũng không được để lại.”
“Chuyện này cũng không quá khó.”
Giản Văn Định thì thầm.
“Nam tôn nữ ti vốn do Đổng Trọng Thư dâng sớ lên Hán Vũ Đế, nhằm ràng buộc ngoại thích…
Ngươi muốn làm Hoàng đế?”
Ta khẽ thở dài.
“Ta chính là Hoàng đế.”
“Là chủ nhân thiên hạ này, không ai không biết, không ai không hay. Nhưng bọn họ vẫn phải gọi ta là Hoàng
hậu.”
“Muốn thượng triều, nhất định phải dựa vào phu quân.”
“Bởi vì trong kinh điển viết rằng nữ nhân không thể làm Hoàng đế.”
“Ngươi không cảm thấy nực cười sao?”
“Thật sự nực cười.”
Giản Văn Định trịnh trọng gật đầu.
Nàng giống như ta.
Ta ngạo thị thiên hạ, nhưng không thể xưng đế.
Nàng đứng đầu văn đàn, nhưng chẳng thể thành Trạng nguyên.
Thậm chí, cả hai chúng ta đều không thể có được chính cái tên của mình.
Nàng hiểu ta.
Ta ngước nhìn Chiêu Dương điện xa xa.
“Làm Hoàng đế là chuyện tốt nhất thiên hạ. Ngươi xem, tất cả nam nhân đều tranh, đều đoạt. Nhưng họ lại
không cho phép nữ nhân nghĩ đến. Nếu ngay cả Hoàng đế cũng không đến lượt nữ nhân, thì thiên hạ này,
còn có chuyện tốt nào dành cho nữ nhân sao?”
“Ta muốn đổi đế thống, ngươi giúp ta sửa kinh thư.”
“Không phải chỉ sửa lời của Đổng Trọng Thư.”
“Mà phải sửa từng chữ, từng câu trong kinh điển.”
“Chuyện này cũng không quá khó.”
Giản Văn Định thản nhiên lặp lại một lần nữa.
“Vậy thì đa tạ.”
Ta đưa chìa khóa Văn Uyên Các cho nàng.
“Một trăm vị Ngũ Kinh Bác sĩ đã chờ sẵn ở đó.”
Ngạo nghễ như Giản Văn Định, cũng phải hành đại lễ với ta.
Sau đó, vẫn là một thân tố y, phiêu nhiên rời đi.
Nửa tháng sau, trong yến hội thưởng hoa, nàng ngồi bên cạnh ta.
“Nương nương ở trong cung có thoải mái không?”
Giản công hỏi.
“Ta sống rất tốt. Tạ phụ thân quan tâm.”
Nàng khẽ cười nhìn ta.
Giản công rất đỗi kinh ngạc.
Nhưng nụ cười của nàng là thật tâm, nên ông ta không thể nói gì hơn.
Nhờ nàng giúp đỡ thu xếp, Lục muội được đón về Giản gia, hạ sinh một nữ nhi.
“Bụng của ngươi thật có tiền đồ.”
Ta cười, trêu chọc tiểu ngoại sanh nữ trắng trẻo bụ bẫm.
“Ta sẽ bảo Hoàng thượng phong nó làm Quận chúa. Đợi lớn hơn chút nữa, đưa vào cung nuôi dạy.”
Một nữ hài tử, nếu được ta sủng ái, liền là phượng hoàng.
Nếu không có ta, chỉ e ít nhiều cũng phải chịu chút lạnh nhạt.
…
Giản Văn Định ra tay rất nhanh, chưa đầy một năm đã hoàn thành việc tu chỉnh Tứ Thư Ngũ Kinh.
“Làm rất tốt.”
Ta kéo nàng ngồi xuống, ôn tồn nói:
“Vào cung lại gầy đi rồi. Ta nhớ ngươi thích ăn bánh hoa quế, liền đích thân làm một phần cho ngươi.”
Giản Văn Định văn chương xuất khẩu thành thơ, nhưng con người lại vô cùng trầm tĩnh.
Khán Thư lặng lẽ dâng bánh hoa quế lên bàn.
Ánh mắt màu hổ phách của nàng thoáng chuyển động.
“Sao ngươi biết?”
Ta phe phẩy quạt tròn, cười nhạt:
“Ngươi dù cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, nhưng kinh thành giao du rộng rãi, ta cũng từng thấy
ngươi vài lần.”
Giản Văn Định không nói gì, chỉ yên lặng ngồi bên ta, ăn bánh từng miếng từng miếng.
“Ngươi muốn được ban thưởng gì?”
“Ta không muốn gì cả.”
Nàng rút từ trong tay áo ra một bức họa nhỏ, đưa cho ta.
“Cho ngươi.”
Ta nhận lấy, cúi đầu nhìn.
Bức tranh vẽ ta tựa vào lan can, nhàn nhã rắc mồi cho cá chép.
Tim ta khẽ chấn động.
“Vẽ thật đẹp.”
“Tình cờ đi ngang qua.”
Nàng vẫn hờ hững như cũ, chỉ là ánh mắt hơi lấp lánh.
“Đa tạ.”
Ta cười với nàng.
“Ta từng mua không ít tranh của ngươi. Nghĩ lại, xem ra ta đã tốn một khoản tiền oan uổng.”
Bức họa trong tay bỗng bị người rút đi.
“Quý phi thật nhàn rỗi, có chuyện hay không cũng chạy đến cung Hoàng hậu.”
Giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Ta ngoảnh đầu.
Không biết từ khi nào, Triệu Hoan đã đứng ngoài cửa sổ hoa.
Cửu lưu ngự miện, một thân hắc y.
Uy nghiêm mà lạnh lẽo.
Giản Văn Định không hề liếc mắt nhìn hắn.
Ta cười hòa giải:
“Quý phi vừa tu chỉnh xong Tứ Thư Ngũ Kinh, Hoàng thượng có muốn xem không?”
“Trẫm nào giống Quý phi, thích xem sách như vậy, Hoàng hậu không biết sao?”
Triệu Hoan bước vào phòng, nắm lấy tay ta, kéo mạnh.
“Đến cũng tốt, suốt ngày ở lãnh cung, cũng nên học cách hầu hạ người khác đi.”
Nói dứt lời, hắn lôi ta vào tẩm điện, đẩy ngã xuống giường.
“Triệu Hoan, ngươi điên rồi sao? Ban ngày ban mặt…”
“A!”
Hắn hung hăng cắn lên vành tai ta.
Không nói một lời, buông rủ màn trướng.
Hôm ấy, hắn phát cuồng đến mức ta khản cả giọng.
Cũng may, không biết từ khi nào, Giản Văn Định đã rời đi.
Nàng kiêu ngạo như thế, tất nhiên không chịu được sự sỉ nhục này.
“Nhìn cái gì? Không nỡ rời xa sao?”
Hắn nắm lấy cổ ta, ép xuống lớp gấm vóc mềm mại.
“Đã đuổi hết đám nam sủng kia cũng thôi đi, vậy mà ngươi còn có nữ nhân!”
Giữa ta và Văn Định, thực có sự đồng điệu tâm hồn.
Cũng như ta với Liễu Tình, thậm chí là Tĩnh Mân.
Nhưng cảm tình ấy cách sắc dục rất xa.
Ta có thể tưởng tượng ra nam nhân, nhưng không dám vọng tưởng đến họ.
Đặc biệt là Văn Định.
Văn Định không phải để làm bẩn.
Nhưng Triệu Hoan thì có thể.
Ta quấn lấy cánh tay hắn, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi.
“Đừng suy nghĩ lung tung, hửm? Ta chỉ sủng mình ngươi, được không?”
Triệu Hoan từ thịnh nộ hóa thành nhẹ nhàng.
Hắn rất dễ hiểu.
Ta ngày càng dễ dàng khống chế hắn hơn.
Xong chuyện, ta sai Thư Nhàn dâng lên canh tránh thai.
Không ngờ Triệu Hoan bỗng quay lại.
Hóa ra hắn nhớ tới bức họa nhỏ vẫn còn ở chỗ ta, liền cố ý quay về xé nát.
Bắt gặp ta uống thuốc, hắn nổi giận lôi đình, lại một phen ầm ĩ.
Ta đè lại vị Đế quân đang đỏ hoe hốc mắt, nhẹ giọng:
“A Hoan, bây giờ ta không thể có con được.”
“Vì sao?! Chúng ta có một đứa con chẳng phải rất tốt sao?”
“Ngươi chỉ biết có con là tốt, nhưng ngươi có từng nghĩ tới, ta có thể sẽ chết không?”
Triệu Hoan bỗng ngây ngẩn.
Ta nhìn hắn, nghiêm giọng:
“Ta thực sự có thể sẽ chết.”
Dù mạnh mẽ đến đâu, nữ nhân sinh con cũng có thể bỏ mạng.
Mà ta còn đại sự chưa thành.
Nếu ta chết đi, không ai có thể thay thế ta.
Triệu Hoan không thể.
Cô cô càng không thể.
“Ta không khuyên ngươi đến chỗ nữ nhân khác, vì ta cũng nghĩ, con cái của chúng ta, tốt nhất vẫn là do ta
sinh ra.”
Ta cầm lấy đôi tay hắn, trầm giọng:
“Nhưng ngươi phải chờ ta vài năm, có được không?”
Triệu Hoan cúi đầu hôn lên cổ tay ta:
“Ta chỉ muốn có con với nàng. Đừng đưa nữ nhân khác cho ta.”
“Ta biết.”
“Ta cũng chỉ muốn có con với ngươi.”
Những nam sủng trước đây của ta đều dùng hương liệu đặc chế.
Cả đời họ không thể có con.
Nếu là người khác, ta đã chẳng để mình ủy khuất tự uống thuốc.
Ta nhẹ nhàng vén lọn tóc mai của hắn ra sau tai, thấp giọng cười:
“Còn muốn nữa không?”
“Dù sao cũng đã uống thuốc rồi.”
Triệu Hoan dùng hành động để trả lời.
Hắn không thể cầu mong gì hơn.
Trên giường, hắn là một tình nhân tuyệt vời.
Ta say mê thân thể của hắn.