3.
Hôm sau, Triệu Hoan phá lệ đến Phượng Tảo Cung.
Hắn cứ thế ngồi đó, nhìn ta phê duyệt tấu chương.
“Điện hạ có chuyện gì sao?”
Triệu Hoan nghịch ngợm cây bút trên bàn:
“Ta muốn học chút chính sự.”
“Thái tử muốn học, cũng không cần phải làm cho ba vị thái phó tức giận bỏ đi.”
“Có lẽ là do bọn họ quá già, quá nhàm chán, không thú vị bằng tỷ tỷ đích thân dạy ta…”
Hắn hơi nghiêng người, đôi mắt phượng mơ màng, nhìn ta chằm chằm.
Ta không thèm liếc mắt, dùng cán bút đẩy lên môi hắn.
“Làm việc. Không được quấy rầy.”
Triệu Hoan ánh mắt u tối, cúi đầu hôn lên cán bút:
“Ta có thể đợi.”
“Hôm nay ta sẽ bận đến tối, người có thể đi săn, chơi mã cầu.”
“Ta đã nói rồi, ta đợi.”
Hắn lật xem tấu chương ta đã duyệt, kiên nhẫn được nửa canh giờ rồi gục xuống bàn ngủ.
Ta bận rộn cả ngày.
Hắn ở cạnh ta ngủ suốt cả ngày.
Gần đến hoàng hôn, ta đặt bút xuống:
“Đem bản phê duyệt hôm nay trình lên Hoàng hậu đóng dấu.”
Hàng mi dài của Triệu Hoan khẽ run, đúng lúc này lại tỉnh dậy.
Hắn bật dậy nhanh như chớp, ánh mắt u ám nhìn ta.
Như một con sói đói.
Nhưng khi hắn vòng tay ôm lấy ta, cúi đầu hôn xuống, động tác lại vô cùng dịu dàng.
Ta tựa vào lòng hắn, nhắm mắt hưởng thụ chút nhẹ nhàng hiếm hoi này.
Cho đến khi hắn thở gấp, cắn rơi cây kim bộ diêu trên tóc ta.
Mái tóc dài buông xuống như dải lụa.
Nụ hôn men theo cổ trượt xuống xương quai xanh.
“Ta mệt rồi.” Ta nhàn nhạt nói.
Đến mắt cũng không muốn mở.
Hôn hít thì được, nhiều hơn thì không có sức.
Triệu Hoan thoáng khựng lại, những ngón tay nóng bỏng giúp ta chỉnh lại y phục, giọng khàn khàn:
“Vũ Dương Phường vừa mở một quán ăn mới rất ngon.”
“Ta về nhà dùng bữa, thưa điện hạ.”
“Cũng được, rượu nhà ngươi ngon lắm.”
Ta sững sờ:
“Người uống rượu nhà ta khi nào?”
“À, sáng nay tiện tay lấy trên giá rượu của ngươi.”
Tên khốn này!
Đó là hũ nữ nhi hồng được ủ nhiều năm mà ta quý nhất!
Ta lườm hắn một cái, nhặt lại kim bộ diêu, đoan trang bước xuống bậc thềm cung điện.
Vừa ngẩng đầu liền bắt gặp một thân ảnh áo trắng thanh thoát.
“Hoài Vương điện hạ.” Ta khẽ gật đầu hành lễ.
Triệu Hân mỉm cười nhìn ta, giọng ôn hòa:
“Tỷ tỷ bận chính vụ ở Phượng Tảo Cung đến tận bây giờ, thật vất vả. Gần đây có phải đã gầy đi không?”
Hắn lấy từ trong tay áo ra một cuộn thư họa:
“Ta vừa có được bút tích của Văn Định tiên sinh, nhớ tỷ thích nên đặc biệt mang đến cho tỷ.”
“Ồ?” Ta lập tức hứng thú, tinh thần phấn chấn hẳn lên:
“Cho ta xem một chút.”
Chữ mực lan tỏa hương thơm, nét bút cứng cỏi, phong cốt tự nhiên.
“Văn Định à, Văn Định…” Ta mỉm cười lắc đầu. “Thiên hạ có mười đấu tài hoa, Văn Định chiếm tám đấu.”
“Không biết vị Văn Định tiên sinh này rốt cuộc là nhân vật phương nào. Danh tiếng vang xa nhưng chưa
từng lộ diện, xem ra đúng là bậc ẩn sĩ chân chính.”
Nụ cười ta nhạt dần, khép lại cuộn thư họa:
“Vậy thì đa tạ điện hạ đã nỡ lòng nhường nó lại cho ta.”
Triệu Hân đứng giữa ráng chiều đỏ rực, cười ôn nhu:
“Ta chẳng qua chỉ là yêu ai yêu cả đường đi lối về, chưa đến mức gọi là nhường lại.”
“Yêu ai yêu cả đường đi lối về, nói hay lắm.”
Giọng nói lười biếng mà lạnh lùng của Triệu Hoan cất lên từ phía sau.
Hắn cầm theo đèn cung đình, cổ áo hơi xộc xệch, một bộ dáng lười nhác của người vừa hoan ái xong.
Nhưng khóe môi lại mang theo ý cười trào phúng.
“Ngươi yêu ai, lại yêu cả con quạ nào đây?”
Triệu Hân không nhanh không chậm chắp tay hành lễ:
“Thái tử điện hạ, tỷ tỷ thích, ta liền thử trân trọng, chỉ có vậy.”
“Một tiếng ‘tỷ tỷ’, gọi thân mật quá nhỉ?”
Triệu Hân cười bất đắc dĩ:
“Nhị ca, tỷ tỷ là biểu tỷ của huynh, cũng là biểu tỷ của ta. Ta và tỷ ấy lớn lên cùng nhau, huynh có hiểu lầm
gì không?”
Hắn vừa nói “lớn lên cùng nhau”, ánh mắt Triệu Hoan lập tức trầm xuống, âm u như nước lạnh.
Những ngón tay thô ráp lướt qua đầu ngón tay ta, siết chặt mười ngón đan xen.
“Nàng là tỷ tỷ của ngươi, nhưng sẽ là thê tử của ta. Nhớ kỹ.”
Triệu Hân chỉ mỉm cười không nói, ánh mắt ôn hòa lặng lẽ dừng trên ta.
Hắn cười lên, thật giống Lâm Hoài ca ca.
Ta rút tay khỏi Triệu Hoan, khẽ gật đầu với cả hai người:
“Hai vị điện hạ cứ từ từ trò chuyện, cáo từ.”
“Tô Tĩnh Ngôn!” Triệu Hoan bực bội đuổi theo, kéo tay ta lại.
“Lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì!” Ta hất tay hắn ra, giọng điệu lạnh lùng. “Ta chưa xuất giá, ngươi có thể
tùy tiện nắm tay ta sao?”
Triệu Hoan cười lạnh:
“Giả vờ thanh cao cái gì? Tối qua, vừa rồi, ngươi ở dưới thân ta là bộ dạng gì, quên rồi sao?”
Lời này vừa thốt ra.
Ta bỗng dưng không biết nên nói gì.
Chỉ lặng lẽ quét mắt nhìn lướt qua các cung nữ thái giám đang đi ngang.
Bọn họ đồng loạt cúi đầu, lộp bộp quỳ rạp xuống đất.
“Lui đi.”
Đám cung nhân nhanh chóng lui ra, để lại vườn ngự uyển chỉ còn tiếng côn trùng rả rích.
Ta hít sâu một hơi, đè xuống cơn giận:
“A Hoan, ngươi là thái tử, lời gì nên nói, lời gì không nên nói, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết? Trước
mặt bao nhiêu người, ngươi ăn nói cuồng ngôn thô tục như vậy, người ta sẽ nhìn ngươi như thế nào, nhìn
ta như thế nào? Chúng ta là Hoàng đế và Hoàng hậu tương lai!”
Ta đã cố kiềm chế.
Nhưng vẫn không nhịn được mà phát hỏa.
Trên mặt Triệu Hoan viết đầy sự không cam lòng.
Ta thở dài, vươn tay vuốt nhẹ gương mặt lạnh lùng cứng rắn của hắn:
“Ở trong cung, ta mặc kệ ngươi làm loạn thế nào. Nhưng ra ngoài ít nhất phải có chút dáng vẻ của Thái tử,
quy củ một chút, đừng gây rắc rối cho tỷ tỷ, hiểu chưa?”
Một thái giám từ xa hành lễ bẩm báo:
“Bệ hạ triệu thái tử vào cung dùng bữa.”
“Đi đi.”
Ta giúp hắn cài lại khuy áo, chỉnh lại y quan.
Hắn nắm lấy tay ta, in một nụ hôn nóng rẫy lên cổ tay:
“Chờ ta.”
Ta nhìn hắn rời đi, lập tức quay sang căn dặn Thư Nhàn:
“Sau này đừng để hắn vào Phượng Tảo Cung nữa.”
Dạo này ta rất bận.
Không có thời gian ứng phó hắn.
“Nhưng nếu thái tử muốn đến, chúng ta cũng không ngăn được.”
“Vậy thì tìm thêm nhiều thái phó dạy hắn học hành.” Ta tức đến đau đầu. “Ba năm rồi vẫn như tên lính quèn,
chẳng ra hình người gì cả!”
…..
Về đến nhà, đèn đuốc sáng trưng, tiếng nữ nhân khóc lóc thảm thiết.
“Xảy ra chuyện gì?” Ta chỉnh lại vạt áo, bước xuống xe ngựa, nhìn thấy nhị muội khoác áo choàng ngồi
trước sân, nước mắt giàn giụa.
Sắc mặt nàng trắng bệch, giọng khản đặc.
“Nhị tiểu thư tối qua đi bái Nguyệt Lão, ở trong miếu… bị người ta làm nhục.”
Lông mày ta nhíu chặt: “Là kẻ nào?”
“Tiểu hầu gia nhà họ Vương.”
Vương Xuân Tài—người này ta biết.
Một kẻ đầu óc rỗng tuếch, háo sắc thành tính.
Hắn ăn chơi trác táng, lại có sở thích hành hạ nữ nhân.
Nhưng dù thế nào cũng không thể ra tay với nhị muội ta.
“Đêm qua Lâm di nương và Tam tiểu thư cũng đi cùng.”
“Láo xược!” Ta nổi giận, “Mời Nhiệm thái y đến khám cho nhị muội, rồi gọi tất cả nữ quyến đến từ đường!
Đêm nay không ai được ngủ!”
Phủ đệ của nhà họ Tô tại kinh thành có bốn phòng thúc bá cùng chung sống.
Nữ quyến có tổng cộng bảy mươi sáu người.
Nửa đêm, từ đường sáng rực ánh đèn.
Ta ngồi ở vị trí đầu, các bá mẫu, muội muội lần lượt ngồi theo thứ tự.
Lâm di nương lúc đầu còn mạnh miệng, chịu vài roi mới khai ra sự thật.
Thì ra gần đây trưởng công tử nhà họ Giản tới cầu thân, muốn cưới nhị muội ta.
Lâm di nương thấy Nhị muội không cha không mẹ, bèn sắp đặt khiến nàng chịu nhục, làm ô uế thanh danh,
để ai ai cũng biết.
Nhà họ Giản tất nhiên sẽ không lấy một kẻ mang tiếng xấu làm thê.
Tam muội ta sẽ có cơ hội thế chỗ.
“Đánh, đánh thật mạnh vào cho ta!” Ta đập mạnh chén trà xuống bàn, tức giận đến phát run.
Nhìn thấy gia nhân vác cây gậy thô bằng cánh tay người đi tới, Lâm di nương mới hoảng sợ, thét lên lao
đến ôm lấy vạt áo ta:
“Đại tiểu thư! Đại tiểu thư! Ta cũng chỉ muốn tìm cho Tĩnh Vận một mối hôn sự tốt! Tĩnh Vận dù là thứ nữ,
nhưng vẫn là muội muội ruột của người mà!”
“Ở đây ai không phải là muội muội ruột của ta?!” Ta giận dữ bóp chặt cằm bà ta.
“Lâm di nương, cha ta chuộc ngươi ra từ kỹ viện, ngươi từng chịu đủ nhục nhã, vậy mà ngươi lại nhẫn tâm
dâng Tĩnh Mân lên giường tên súc sinh đó, sao ngươi có thể làm như thế?!”
Ta ấn mạnh đầu bà ta xuống đất:
“Gia pháp!”
Tiếng khóc của Tĩnh Mân nhỏ dần, ánh mắt mở to.
Từ đường vang lên tiếng gào thảm thiết của Lâm di nương.
Máu chảy loang lổ dưới lớp xiêm y rực rỡ.
Tĩnh Vận lao tới định che chở cho Lâm di nương, nhưng bị gia nhân kéo ra, nước mắt giàn giụa quỳ xuống
cầu xin ta:
“Tỷ tỷ! Nếu cứ đánh tiếp, mẹ của muội sẽ chết mất!”
“Muội không cần cầu xin ta. Người mẹ muội hại đâu phải ta, chuyện này có liên quan gì đến ta?”
Ta dựa vào ghế bành, cúi mắt nhấp một ngụm trà.
Tĩnh Vận sững người, bò đến bên cạnh Tĩnh Mân:
“Nhị tỷ! Nhị tỷ! Mẹ của muội xuất thân phong trần, không biết chữ, cái gì cũng không hiểu. Nhị tỷ, xin hãy tha
cho bà ấy một mạng! Muội nguyện làm trâu làm ngựa để bù đắp cho tỷ!”
Khóe mắt Tĩnh Mân thoáng dao động, ánh nhìn lặng lẽ hướng về phía ta.
“Muội phải nghĩ cho kỹ.” Ta nhắc nhở nàng, “Nếu muội lên tiếng ngăn lại, vậy thì ân oán giữa hai người coi
như xóa sạch.”
Tĩnh Mân dù sao cũng chỉ là một cô nương trẻ tuổi, lòng dạ nhân hậu, mềm lòng nói: “Tỷ tỷ, thế là đủ rồi.”
Gia nhân lập tức thu gậy lại.
Tĩnh Vận khóc nức nở, lao đến bên cạnh Lâm di nương, thảm thiết gào khóc.
“Tĩnh Vận, mọi chuyện đều do muội mà ra.” Ta thản nhiên nói, “Trong mười năm tới, muội đừng nghĩ đến
chuyện cưới gả nữa.”
Lâm di nương dù đã hấp hối, nhưng nghe vậy bỗng bật dậy, rống lên như dã thú: “Tô Tĩnh Ngôn, rốt cuộc
ngươi có ý đồ gì! Ta liều mạng với ngươi!”
Có những người, đánh họ, họ cũng không sợ chết.
Nhưng không cho con gái họ xuất giá, họ sẽ quyết liều mạng với ngươi.
“Có gì thì nhắm vào ta mà trút!!! Tĩnh Vận cái gì cũng không biết! Ta làm, ta chịu!” Lâm di nương gào khóc
đến rướm máu.
“Muội ấy đương nhiên là không biết.”
Muội muội của ta, ta biết rõ hơn ai hết, nếu không, ta đã đánh luôn cả nó rồi.
“Tô Tĩnh Ngôn! Ngươi làm vậy chẳng phải đẩy nó vào hố lửa sao?! Nó sẽ giống như ngươi, trở thành bà cô
già không ai thèm cưới!”
Ánh mắt Lâm di nương nhìn ta đầy độc địa:
“Ngươi là con của công chúa, ngươi có thể đợi! Nhưng Tĩnh Mân, nó chỉ là một đứa con của vợ lẽ!”
“Câm miệng! Con gái nhà họ Tô ta, không có chuyện con vợ cả, con vợ lẽ! Tất cả đều là muội muội của Tô
Tĩnh Ngôn ta!”
Ta nặng nề đặt chén trà xuống bàn.
“Mẹ, người đừng nói nữa!” Tĩnh Vận cũng không chịu nổi, nàng cầm kéo, ngay trước mặt ta, cắt phăng mái
tóc dài.
“Tĩnh Vận nguyện chuyên tâm học hành, mười năm không bàn chuyện hôn nhân.”
“Tốt.” Ta gật đầu.
Lâm di nương tuyệt vọng gục xuống, khóc không ra tiếng.
“Các người nghe cho rõ đây.” Ta ngước mắt, lướt qua từng nữ quyến đang có mặt, giọng bình thản mà sắc
lạnh:
“Tranh giành nam nhân thì có gì hay ho? Có bản lĩnh, thì tranh quyền đoạt thế với bọn họ đi. Thay vì rắp tâm
lo cưới gả, chi bằng nghĩ cách khác có ích hơn.”
Một giọng cười kiều mị bỗng vang lên từ góc tối của từ đường.
“Suy tính chuyện thành thân thì có gì sai?”
Muội muội thứ sáu của ta vấn tóc song hoàn, vận váy bách điệp, dáng vẻ xinh đẹp bước ra từ bóng tối.
“Gả vào danh môn vọng tộc, trở thành chủ mẫu gia đình. Dù đứng sau lưng nam nhân, chẳng phải vẫn có
quyền có thế, hô phong hoán vũ hay sao?”
“Gan muội cũng lớn đấy.” Ta nheo mắt đánh giá nàng.
Thiếu nữ mười sáu mười bảy, xinh đẹp như sen mới nở, mỗi ngày lại khác đi một chút.
Lục muội che miệng cười khẽ:
“Nhà họ Giản bốn đời có ba vị công khanh, trưởng tử cũng là con của chính thất, tương lai nhất định phải
chưởng quản gia tộc. Nếu người được gả là một trong các tỷ muội chúng ta, chẳng phải rất tốt hay sao?”
“Nếu muội trở thành chủ mẫu, muội muốn làm gì?” Ta hỏi.
Lục muội suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Năm xưa Đại Trưởng Công chúa xuất giá về nhà họ Tô, gây dựng bao năm, đến đời tỷ tỷ, tỷ có thể đường
đường chính chính trở thành gia chủ.”
Ta nhắc nhở nàng: “Nhưng nhà họ Giản không giống nhà họ Tô. Gia tộc lâu đời trăm năm, gia phong
nghiêm cẩn, tiểu thư Giản gia đến nay còn không bước ra khỏi cửa lớn nửa bước.”
——Muội làm được không?