Advertise here
Hoàng Triều

Chương 8



Bên ngoài Phượng Tảo cung, tiếng binh khí va chạm hỗn loạn.
Ta nghe thấy tiếng cười bất đắc dĩ của Liễu Tình:
“Hừm, các ngươi làm gì vậy?”
Có người lớn tiếng đáp:
“Bẩm Tế Tửu đại nhân, nghịch tặc trốn chạy, chúng thần đến bảo vệ an nguy của Lan Đài Lệnh.”
Lời chưa dứt, từ trong bóng tối, một loạt hắc y kiếm sĩ bất ngờ lao ra, đoản kiếm trong tay đâm thẳng vào
tim kẻ vừa lên tiếng.
Triệu Hoan là Đông Cung Thái tử, hắn khoác long bào sắc đen.
Người của hắn, cũng đều một thân hắc y.
Lòng ta bỗng dâng lên một nỗi nghi hoặc.
Nếu hắn đã thất bại, vì cớ gì vẫn còn người liều chết chống cự?
Nếu hắn chưa bại, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Một bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lướt qua gò má ta, tựa hồ muốn xác nhận điều gì đó.
“Ngươi… không sao chứ?”
Ta nhướng mày:
“Hắn bảo với ngươi rằng ta đang ở trong tay hắn?”
Hắn – dĩ nhiên là chỉ Triệu Hân.
Tranh đoạt ngôi vị chí tôn, vậy mà lại dùng một cái cớ vụng về như thế?

Hắn vậy mà cũng tin?
Triệu Hoan bật cười, khóe môi nhếch lên, nụ cười đó có chút nhẹ nhõm, có chút may mắn.
“Thì ra… ngươi vẫn ổn.”
Ta nhìn hắn, lạnh nhạt thốt:
“Dĩ nhiên ta không sao. Nhưng ngươi thì sắp có chuyện rồi.”
Lửa cháy rực trời, ánh sáng đỏ rực phản chiếu trong mắt ta.
Ta cầm đèn lồng định quay đi, hắn bỗng nhiên vươn tay, ôm lấy eo ta, kéo ta vào bóng tối.
Hơi thở nóng rực lướt qua vành tai.
“Tỷ tỷ, theo ta đi… ”
Ta nhíu mày:
“Ngươi không phải người chiến thắng.”
Hắn cười khẽ, tựa như chẳng hề để tâm:
“Thì sao chứ?”
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên làn da trắng ngần nơi cổ ta.
“Theo ta rời khỏi hoàng cung, ta đưa ngươi đến Bắc Cương. Nơi đó có thảo nguyên rộng lớn, ngươi có thể
cưỡi ngựa suốt một ngày cũng chẳng thấy điểm dừng.”
Hắn quá ngu ngốc.
Mà ta, chẳng thể cười nổi.
Xa xa, Liễu Tình đã đóng lại cửa cung, xách đèn bước đến:
“Tĩnh Ngôn?”
“Ừm, ta ở đây.”
Ngọn lửa bừng sáng, Triệu Hoan lập tức rụt về bóng tối.
Ta cũng chẳng lưu luyến, chỉnh lại vạt váy, quay về tòa điện, ngồi xuống bàn cờ.
“Ở trong đó lâu như vậy, có chuyện gì sao?”

Liễu Tình nhìn ta, đáy mắt lóe lên tia thăm dò.
“Không có gì.”
Ta thản nhiên đặt xuống một quân cờ.
Liễu Tình hạ mắt:
“Ngươi biết rõ, ngươi chỉ có thể giữ lại một người biểu đệ.”
Thắng làm vua.
Thua, mất mạng.
“Đêm nay, ta không muốn ra tay.”
Ta ngước lên nhìn nàng, giọng điệu nhàn nhạt:
“Đừng ép ta.”
Liễu Tình bỗng cười lớn, cười đến mức không ngừng lại được.
Ta có chút phiền lòng.
Ngay khoảnh khắc nàng vẫn còn đang cười, ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim đỗ quyên, một phong thư
được ném vào qua khe hở.
Ta nhặt lên, mở ra xem.
Nét bút vội vàng, có thể nhận ra bút tích của Lục muội.
Lúc Tĩnh Mân đến Nam Dương, Lục muội đã thành thân với Giản công tử.
Nay lại cấp tốc gửi thư về.
Trên thư, chỉ có một hàng chữ ngắn ngủi:
“Hoài Vương câu kết với Tiết độ sứ Lũng Tây, bí mật điều động mười vạn đại quân tiến kinh, mưu đồ đoạt
ngôi.”
Tay ta hơi siết lại, mạnh mẽ đặt thư xuống bàn.
“Có chuyện gì?”
“Hoài Vương dẫn theo ngoại quân vào kinh, mười vạn.”

Liễu Tình lập tức thu lại ý cười:
“Không phải con số nhỏ.”
Ta đứng dậy, bước ra ngoài.
Ngoài xa, Chiêu Dương điện vẫn đèn đuốc sáng rực.
Thành lâu truyền đến tiếng chuông tang.
Thánh giá băng hà.
Có người, sắp sửa đăng cơ.
Liễu Tình nhìn theo bóng ta:
“Ngươi định đi đâu? Ván cờ này còn chưa kết thúc.”
Ta không quay đầu:
“Ván cờ vẫn chơi, đợi ta quay về, ôn rượu mà chờ.”
Tà váy quét qua bậc đá.
Ta bước đi thật nhanh.
Khi ta bước vào Chiêu Dương điện, triều thần đều đã có mặt.
Cửa cung đóng chặt, không ai được phép rời đi.
Bọn họ ở đây, lặng lẽ chờ đợi sự ra đời của một tân quân.
Lúc này, Hoài Vương đang ngồi trên long tọa tận cùng đại điện, ánh lửa chiếu rọi khắp nơi.
Y phục vấy máu.
Nhưng đôi mắt lại sáng ngời.
Hắn nhìn ta, trong mắt tựa hồ như nước xuân, trông chẳng khác gì Lâm Hoài ca ca của ta năm nào.
Ta đoan trang tiến đến gần.
Hắn vẫn dõi theo ta, như đang nhìn về thiên hạ trong tay mình.
Chờ đến khi ta bước vào vùng sáng lay động của ngọn đèn, hắn liền vươn tay ra, tựa như kẻ khát nước
nhìn thấy cam lộ.

“Tỷ tỷ…”
Ta rút bảo kiếm bên hông hắn, một nhát xuyên thẳng qua tim.
Nhanh.
Chuẩn.
Tàn nhẫn.
Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, chẳng ai kịp phản ứng.
Máu văng năm bước, Hoài Vương trợn mắt, cả thân hình đổ xuống khỏi long tọa.
Cả điện thất kinh.
Ngay lúc đó, một bóng người xuất hiện trước Chiêu Dương điện.
Thư Nhàn dìu Triệu Hoan, từng bước loạng choạng tiến vào.
Hắn thậm chí chẳng biết đã xảy ra chuyện gì.
Mãi đến khi nhìn thấy ta, toàn thân thấm đẫm huyết sắc, hắn mới sững người.
Ta dịu dàng giơ tay về phía hắn, vẫy vẫy:
“A Hoan, lại đây, ngồi đi.”
Triệu Hoan lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm.
Hắn bước qua con đường ngự đạo rực sáng, đến bên long ỷ, rồi ngồi xuống.
Giữa văn võ bá quan, ta cầm kiếm đứng đối diện hắn.
Dưới chân ta, thi thể Triệu Hân hãy còn ấm nóng.
Ta biết, Triệu Hoan nhìn ta như thế nào.
Hắn nhìn ta, như nhìn thấy thần linh của mình.
Giữa không gian tĩnh lặng, ta buông thanh kiếm, quỳ xuống, cúi mình thật thấp:
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Sau lưng ta, văn võ bá quan lập tức quỳ xuống.
Cả Chiêu Dương điện đồng loạt vang lên tiếng xướng: 
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Triệu Hân trợn mắt nhìn ta, chết không nhắm mắt.
Hắn đã phá vỡ quy tắc mà ta đặt ra.
Vậy nên, hắn chết.

Tân hoàng đăng cơ.
Hoài Vương hạ táng.
Tại linh đường của Hoài Vương, ta gặp được Giản Quý phi đã hóa điên.
Nàng là một nữ nhân xinh đẹp, nhưng lúc này lại như một con thú hoang, lao đến muốn xé xác ta.
“Rõ ràng là Hân nhi thắng! Rõ ràng nó đã thắng! Ngươi là độc phụ! Chỉ vì cái tên nam sủng thấp hèn kia,
ngươi hại chết Hân nhi của ta!”
“Quý phi, xin hãy thận trọng lời nói.”
“Ngươi không xứng có mặt ở đây! Cút! Cút ngay!” Nàng nhào tới, vung tay định tát ta.
Ta nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay nàng.
“Hoài Vương vì tranh đoạt hoàng vị, bí mật triệu tập tiết độ sứ Lũng Tây kéo mười vạn đại quân vào kinh.
Chúng ta chẳng lẽ cũng phải xuất ra mười vạn quân để đối phó? Nếu không phải A Hoan ra tay trước, cả đế
đô này đã sớm chìm trong binh lửa.”
“Nhưng nó đã thắng! Nó là hoàng đế! Hoàng đế triệu tập thần tử vào kinh, tru sát các ngươi – những nghịch
thần tặc tử, có gì sai?”
Tay nàng rút ra một thanh đoản đao từ trong tay áo.
Ta lập tức đánh văng thanh đao, đưa tay siết lấy cổ nàng.
“Giản Quý phi, chỉ vì con trai ngươi muốn làm Hoàng đế, tất cả mọi người đều phải liều mạng bồi táng cho
hắn, đúng không?
“Không chỉ bồi táng, mà còn khiến mười vạn đại quân đi qua nơi nào, nơi đó ruộng hoang không thể gieo
mạ, dân phụ bị cướp bóc, bị tàn sát. Đến mùa thu, lương thực thất thu, bách tính chết đói đầy đường. Vậy
tất cả những điều đó, đều không quan trọng bằng nguyện vọng của con trai ngươi sao?”

“Chỉ có mạng của con trai ngươi là mạng, còn những người khác đều là cỏ rác. Hắn muốn hoàng vị chí cao
vô thượng, nên thiên hạ phải nhà tan cửa nát, lưu lạc khắp nơi.”
“Trên đời này, nào có đạo lý ấy?”
Ta buông tay, nàng ngã sập xuống đất, nhưng vẫn cố vùng dậy.
Ta dẫm lên tà váy của nàng, lạnh lùng thốt:
“Đừng tranh giành nữa. Thắng làm vua, thua làm giặc. Ngươi… đã không còn con trai.”
Nét hung ác trên mặt nàng tiêu tán, chỉ còn lại một tiếng khóc lạc giọng đầy tuyệt vọng.
Nàng thực sự tin rằng, đời này của nàng… đã kết thúc rồi.
Ta thở dài, đỡ nàng đứng dậy.
Trước cung môn, một cỗ xe ngựa xa hoa đã chuẩn bị sẵn.
“Đi đi. Rời khỏi nơi này. Ngươi mới ba mươi tư tuổi, chưa biết chừng… vẫn có thể sinh thêm một đứa con.”
Đó là điều duy nhất ta có thể làm cho nàng.
Tiễn Giản Quý phi rời đi, ta lại tiễn thêm một người quen thuộc nữa – Liễu Tình.
“Đưa ta đến Lũng Tây, ngươi giỏi thật. Gió cát bên đó, không phải tầm thường đâu.”
“Dương Độ thật sự đã điều binh, may mà ta kịp thời xử quyết Hoài Vương. Ngươi biết điều này có ý nghĩa
gì chứ.”
Ánh mắt chúng ta chạm nhau.
Một tiết độ sứ có thể điều động binh mã để tham gia tranh đoạt hoàng vị.
Chuyện này, nếu thành công thì là công thần khai quốc, còn nếu thất bại thì sẽ trở thành loạn thần tặc tử.
Dương Độ dám đánh cược.
Nhưng các tướng sĩ dưới trướng hắn, dựa vào đâu mà dám?
Bởi vì họ không còn đường lui.
“Nếu còn nhà để về, còn cơm để ăn, ai lại đi làm cái chuyện phải treo đầu bên đai quần?”
“Lũng Tây có lẽ còn khốn khó hơn ta tưởng. Nhưng khốn khó, đồng nghĩa với cơ hội. Văn võ cả triều chẳng
ai muốn đi, ngươi đi, thì ngươi chính là Thứ sử. Nếu ngươi thành công, chính là một vị phong châu đại lại.” 
Có được quan chức, trong gia tộc sẽ có địa vị.
Dù không thể làm gia chủ, nhưng ở Lũng Tây, cũng có thể gây dựng một cơ nghiệp riêng.
Liễu Tình không phải người ngu ngốc.
Nàng chắp tay hành lễ, ta nhàn nhạt đáp lại.
Một khi đã đi, nơi đó chỉ có gió cát mịt mù, không biết bao giờ mới gặp lại.
Lúc lên xe ngựa, nàng đột nhiên mỉm cười.
“Ta xưa nay chỉ nói lời thật, chỉ có một lần duy nhất nói dối.”
“Ồ?”
“Ta nói, Tô Tĩnh Ngôn ngươi, đoan trang trầm ổn nhưng dã tâm thâm trầm, ta không thích.”
Ta bật cười.
Xa xa, xe ngựa lăn bánh, tiếng sáo vang lên, một khúc “Chiết Liễu” bi thương mà dài dằng dặc.
Bất kể là địch hay bạn, ta tin rằng nàng sẽ làm tốt, làm thật xuất sắc.
Bởi vì chúng ta đều là nữ nhân.
Mà nếu nữ nhân không làm giỏi hơn nam nhân, không lập được công danh, thì người ta sẽ nói:
“Tất cả đều là do các ngươi là nữ nhân.”
Sau đó, chúng ta sẽ bị nhốt trở lại lồng son.
Mà chúng ta, không muốn quay về trong lồng.
Trên đời này, vốn dĩ không nên có lồng giam.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner