“Phải.”
“Lập trữ chưa quá hai năm, lại đổi người, e rằng sẽ làm lung lay nền móng quốc gia.”
So với Hoài vương, ông ấy thích Triệu Hoan hơn.
Ông ấy là một nam nhân thư sinh yếu nhược, cả đời sống dưới bóng của mẫu thân ta.
Bên cạnh mẫu thân, ông ấy chỉ là một nam nhân tầm thường đơn bạc.
Nhưng chỉ vì ông ấy là nam nhân, cuối cùng lại lên ngôi hoàng đế, còn mẫu thân mãi mãi chỉ là Đại trưởng
công chúa.
Ở Triệu Hoan, ông ấy nhìn thấy một khả năng.
“Trẫm biết ngươi hận trẫm.”
“Trẫm đã già rồi, chẳng còn sống được bao lâu nữa.”
“Ngai vị này là của trẫm, sau này cũng là của ngươi. Triệu Hoan là một thanh đao sắc bén, thiên hạ không
thể không có đao.”
“Ta chưa từng hận cữu cữu.”
Ta ngồi xuống bên vị quân vương già yếu, nắm lấy tay ông ấy.
Cữu cữu đối với bọn ta rất tốt, rất ôn nhu.
Ông ấy cũng là phụ thân của Lâm Hoài ca ca.
Ta rất thân cận với ông ấy.
Hoàng đế khe khẽ thở dài:
“Vậy ngươi muốn gì mới chịu bảo toàn cho Triệu Hoan? Cứ nói đi.”
Ta nhẹ nhàng cầm lược, chải mái tóc bạc phơ của ông ấy.
Trong tưởng tượng của ta, Lâm Hoài ca ca về già, cũng sẽ ôn hòa nho nhã như vậy sao?
“Ta muốn cữu cữu giúp ta một chuyện.”
“Ồ?”
“Ta muốn dân thường có thể nhập sĩ.”
Ta từ điện Chiêu Dương bước ra, Triệu Hoan đã đứng đợi bên ngoài.
“Ngươi và Triệu Hân dây dưa với nhau từ khi nào?” Đôi mắt hắn sáng quắc như đao.
“Hoài vương là đệ đệ của ta.”
“Ta cũng là đệ đệ của ngươi. Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu đệ đệ?”
Hắn áp sát ta, ánh mắt sắc bén:
“Nam chưa cưới, nữ chưa gả, ngươi lại cùng hắn ngồi chung xe. Ngươi có phải cũng làm chuyện giống như
với nam kĩ kia…”
“Thái tử quá phận rồi.”
Ta không thích nam nhân can thiệp vào chuyện của ta.
Có hay không, đều là chuyện của ta.
Hắn không có tư cách nhúng tay.
Triệu Hoan siết chặt cổ tay ta: “Tô Tĩnh Ngôn! Ta là phu quân của ngươi!”
“Thái tử nhầm rồi.” Ta gạt tay hắn ra.
“Phu quân của ta, là bậc cửu ngũ chí tôn tương lai. Nhưng Thái tử, chưa chắc đã làm được Hoàng đế.”
“Ngươi muốn phế ta?” Hắn sững sờ, “Lại là ngươi muốn phế ta?!”
Ánh nước trong mắt Triệu Hoan lập tức tiêu tán, chỉ còn lại rét lạnh và tàn nhẫn.
Hắn không nói thêm câu nào, xoay người bỏ đi.
Rất nhanh sau đó, ta nghe tin hắn dẹp bỏ thú vui săn bắn, dốc lòng kết giao với thế gia, đấu với Hoài vương
đến mức nước sôi lửa bỏng.
“Hắn qua lại với Giản công, muốn tranh thủ sự ủng hộ của Giản gia, còn cùng Giản phi kia mắt đi mày lại
nữa.” Lục muội cầm lòng bàn tay đùa nghịch hoàng tước, “Tỷ thật sự không quản sao?”
“Cứ để bọn họ đấu.”
Ta cẩn thận sao chép từng nét chữ của Văn Định tiên sinh.
Hoàng đế của mỗi triều, có ai mà không phải từ trong chém giết huynh đệ mà đi ra?
Triệu Hoan chỉ có một đệ đệ.
Nếu ngay cả Hoài vương cũng không đấu lại, thì còn làm cửu ngũ chí tôn làm gì?
“Ta là người rất công bằng. Tay trái tay phải đều là đệ đệ. Ai làm Hoàng đế, ta liền làm Hoàng hậu của
người đó.”
Chỉ cần bọn họ đừng gây chuyện quá lớn, mỗi người trong cung mang theo một ngàn binh mã, xem ai sống
sót đến cuối cùng. Ta vẫn nguyện ý chờ đợi.
Điều ta quan tâm hơn lúc này, là chuyện khoa cử bình dân đang tranh chấp kịch liệt trên triều đình.
Dù sao ta cũng đã hứa với Tĩnh Mân muội muội , sẽ giúp nàng tìm một con đường.
Hoàng đế lâu ngày mới lên triều, bày tỏ sự ủng hộ đối với khoa cử dân gian.
Ông ấy cần những người không có gốc gác, chỉ có thể dựa vào mình.
Thế gia đại tộc đương nhiên phản đối.
Triều hội căng thẳng như giương cung bạt kiếm.
Ta chọn đúng thời cơ, ngồi dưới chân cô cô, đem thứ đã chuẩn bị từ trước dâng lên.
Sau tấm rèm, giọng nói mềm mại của cô cô cất lên:
“Nếu đã như vậy, không bằng mỗi bên nhường một bước, chọn nữ tử thế gia nhập sĩ, chư vị thấy sao?”
Lời vừa nói ra, cả điện đều kinh động.
“Nữ tử sao có thể làm quan, đây chẳng phải trò cười thiên hạ ư?”
“Tóc dài kiến thức ngắn, họ biết gì chứ?”
“Từ khi Đại trưởng công chúa lập nữ học, nữ tử thế gia đọc sách, mười phần thì chiếm tám chín phần. Nói
bọn họ kiến thức ngắn, vậy công tử ở Thái Học viện còn thua nữ học, chẳng phải là…”
Cô cô khẽ cười.
“Hơn nữa, đó đều là thiên kim của các vị đại nhân đây.”
Câu này đúng là đánh trúng tâm khảm của bọn họ.
Thế gia quý tộc sẽ không giao quyền cho hạng người bùn đất chân lấm tay bùn.
Nhưng nếu là con gái của chính mình thì sao?
Không phải nhà nào cũng có thể chắc chắn con trai thành tài.
Nhưng nữ nhi trong kinh, người hiểu đại cục lại không muốn quanh quẩn trong khuê phòng, không phải
không có.
“Nữ tử nhập sĩ, có thể làm gì? Chẳng lẽ để bọn họ ra làm quan?”
Hoàng đế lướt mắt qua màn trướng nhìn ta, rõ ràng là tức giận vì bị ta bày mưu một ván.
“Nữ tử tâm tư nhân hậu, ôn thuận nghe lời.”
Cô cô tiếp lời theo ý ta.
“Tuy chưa thể thành tài làm tướng, nhưng làm phụ mẫu chi dân, hẳn sẽ thấu hiểu dân tình hơn đám tham
quan ô lại.”
Về sau vẫn còn nhiều tranh luận.
Ví dụ như, nữ tử có thể làm quan đến phẩm cấp nào?
Xuất đầu lộ diện có cần đội mũ che mặt không?
Chưa xuất giá có được nhập sĩ không?…
Ta lặng lẽ ghi chép từng điều, khẽ cong khóe môi.
Không quan trọng.
Những điều này, đều không quan trọng nữa.
Xem đi, bọn họ đã động tâm rồi.
Hoàng đế và thế gia, vốn đang giằng co không nhường, nay mỗi người lùi một bước.
Vừa khéo, đúng ngay vị trí ta muốn.
Cánh cửa nữ tử làm quan đã mở, tiếp theo, chính là cuộc cải tổ lâu dài, từng chút từng chút một.
Kỳ thi mùa thu, danh sách nữ sĩ tử đầu tiên được công bố.
Giữa một nước lớn như vậy, chỉ chọn ba người.
Ta không phụ tấm lòng của Tĩnh Mân.
Tĩnh Mân cũng không phụ ta, đỗ Thám hoa.
Ta đưa nàng đến đất Xuyên Du, làm một huyện lệnh thất phẩm nho nhỏ.
Trước cổng thành, ta chỉnh lại chiếc áo choàng dày cho nàng:
“Vương thị ở Nam Dương hoành hành ngang ngược, ức hiếp dân lành, không phải chuyện một sớm một
chiều. Chúng dám tác oai tác quái như vậy, là vì Nam Dương là quận vọng của Vương gia ở kinh thành.”
Vương thị Nam Dương, ruộng đất vạn khoảnh, nô bộc mười vạn, giàu có sánh ngang quốc khố.
“Muội là tri huyện, là phụ mẫu chi dân. Muội làm tốt, dân Nam Dương an cư lạc nghiệp, sẽ không còn muốn
làm chó săn cho nhà họ Vương. Nếu muội làm không tốt, cả Nam Dương sẽ trở thành vật trong túi của
chúng.”
“Muội hiểu.”
Sau chuyện đó, Tĩnh Mân dốc sức dùi mài kinh sử, đỗ đạt rồi mới dám ngã bệnh một trận lớn, người càng
gầy yếu.
Nhưng trong sự gầy yếu ấy lại sinh ra một phần kiên nghị.
“Muội muốn Nam Dương không còn Vương thị, để Vương Xuân Tài không còn gia tộc nào có thể dựa vào.
Đến lúc đó, giết hắn, chẳng khác nào giết một con kiến.”
Ánh mắt nàng bùng cháy lửa giận.
Ta gật đầu.
Nàng sẽ ghi nhớ cơn giận này, để nó tôi luyện nàng qua năm tháng, thành tài.
5.
Sức khỏe của cữu cữu ngày một yếu đi.
Không khí trong kinh thành cũng căng thẳng hơn từng ngày.
Để xung hỉ cho cữu cữu, cô cô mở yến hội thưởng hoa trong ngự hoa viên.
Triệu Hân ngồi bên cạnh ta.
Triệu Hoan lại cùng Giản Phi Nhan xuất hiện.
Giản Phi Nhan là đích nữ của Giản gia, hiếm khi lộ diện, nhưng dung mạo của nàng, đúng như cái tên—
minh minh như nguyệt, tựa tiên nhân giáng thế.
Chúng ta thường được gọi là hai đại mỹ nhân của kinh thành.
Người khác nói ta đẹp, có thể là tâng bốc.
Nhưng Giản Phi Nhan thì khác.
Giản gia đúng là toàn mỹ nhân, cô cô của nàng—Giản quý phi—cũng nhờ tuyệt sắc mà nhập cung.
Triệu Hoan thích nàng là điều dễ hiểu.
Chỉ là, không hiểu vì sao, mỗi lần ta nhìn qua, đều bắt gặp ánh mắt hắn đặt trên người ta.
Ta hiểu ánh mắt đó.
Hắn hận ta.
Hắn cho rằng ta thích Triệu Hân, vì Triệu Hân mà uy hiếp vị trí Đông Cung của hắn, khiến hắn không thể
thuận lợi ngồi lên ngôi vị.
Đứa đệ đệ ngu xuẩn của ta.
Ta không ra tay, nhưng cũng không hại hắn.
Hoài vương là ngoại sanh của Giản gia, hắn nghĩ Giản gia sẽ giúp hắn chắc?
Ta không thèm để ý nữa, tiếp tục uống rượu, nói cười vui vẻ, cho đến khi đêm khuya.
Cung đăng vụt tắt, pháo hoa rực sáng trên bầu trời.
Thực ra, khi pháo hoa lụi tàn, yến hội mới thực sự lên cao trào.
Bởi vì khi đó, khắp nơi tối đen.
Nụ hôn đầu tiên giữa ta và Lâm Hoài ca ca, chính là trong buổi thưởng hoa khi ta mười lăm, giữa màn đêm
sau ánh pháo hoa.
Ta đang hồi tưởng những tháng năm thanh xuân thì bất ngờ bị kéo lại, áp lên tường, bị một nụ hôn cuồng
nhiệt chiếm đoạt.
Sự âm u, gấp gáp này—ta nhận ra.
Nhưng trong đó còn có sự tuyệt vọng và khoái lạc khắc cốt ghi tâm.
Là Triệu Hoan.
Khi đèn sáng lại, Triệu Hân cầm đèn đến tìm ta.
Góc tối kia đã không còn ai.
Ta nhìn theo bóng lưng Triệu Hoan cùng Giản Phi Nhan rời đi, lần đầu tiên cảm thấy hoang mang.
Nếu hắn hận ta…
Vì sao lại hôn ta?
…
Tranh đoạt ngai vàng bắt đầu vào một buổi hoàng hôn.
Hôm đó, ta vừa rời khỏi Phượng Tảo Cung, thì bị cấm quân chặn lại, báo rằng tối nay cấm nghiêm, không ai
được ra khỏi cung.
Ta nhìn khói bốc lên từ phương Nam cùng tiếng huyên náo nơi xa, lòng chợt trầm xuống.
Mấy hôm trước, cữu cữu vẫn còn tinh thần, còn cùng ta đánh một ván cờ, sao bây giờ lại nguy kịch đến
vậy?
Ta sai người đến cung cô cô, nhưng người trở về lại là Liễu Tình.
“Này, thật đúng là khéo. Hiếm khi vào cung ngồi với Hoàng hậu, lại trúng ngay đại sự đoạt đích này.” Liễu
Tình mặt đầy vẻ u ám.
“Cung Hoàng hậu thế nào rồi?”
“Vẫn ổn.” Nàng nhìn ta chỉ huy cung nhân đóng chặt cửa thành Phượng Tảo Cung, rồi nhướng mày. “Xem
ra đêm nay không ngủ yên rồi—bọn họ có đánh vào đây không?”
“Không đâu. Họ tranh hoàng vị, đánh ta làm gì. Nào, uống rượu, đánh cờ đi.”
“Ngươi rảnh nhỉ?”
“Ta đã sắp xếp xong xuôi, Hổ Báo Vệ sẽ không vào thành. Bọn họ muốn đánh, thì cứ đánh trong hoàng
cung này thôi.”
Triệu Hoan và Triệu Hân, nhất định phải có một kẻ chết.
Cạnh giường sao có thể để kẻ khác ngủ yên?
Ta đã cùng các đại thần thương lượng kỹ lưỡng, ba ngày cấm thành, bách tính không được ra đường, Hổ
Báo Vệ cũng không được can dự, tận lực hạn chế cuộc chiến trong cung.
Không cần phải vì một ngai vàng mà gây ra cảnh xương chất thành núi, máu chảy thành sông.
Dù gì ai làm Hoàng đế cũng vậy thôi.
Ta chỉ có một yêu cầu: đừng làm kinh động đến dân chúng.
Liễu Tình tán thưởng thở dài: “Lòng dạ ngươi, thật nhẫn tâm. Nếu Triệu Hoan biết hắn đang liều mạng với
đệ đệ, còn ngươi thì ngồi đây đánh cờ, e rằng lại tức chết mất.”
“Nếu hắn thắng, ta sẽ đối xử với hắn tốt hơn gấp ngàn vạn lần.”
Ta nhẹ nhàng đặt xuống một quân cờ.
Ngoài kia, ánh lửa bùng lên, soi rực cả bầu trời.
Trận chiến nơi tiền triều bắt đầu từ lúc trời chạng vạng kéo dài đến tận canh khuya vẫn chưa phân thắng
bại.
Đột nhiên, một toán nhân mã lớn xông thẳng vào hậu cung.
Ta cùng Liễu Tình liếc mắt nhìn nhau.
“Ngồi yên, đừng động, để ta đi xem.”
Ta xách đèn lồng, bước vào bóng tối.
Có một bóng người tựa vào bức tường lạnh lẽo, hơi thở dồn dập như bạch long uốn lượn trong đêm.
Toàn thân đầy máu, y phục rách nát, dáng vẻ chật vật vô cùng, thế nhưng đôi mắt lại sâu thẳm như biển.
—Triệu Hoan?
Sao hắn lại ở đây?