Advertise here
Hôn Nhân Bất Nhờ

Chương 15



Nghe Thế Thành nói, cô cau mau nói:

-Ý anh sợ tôi bị khùng hả?

Thế Thành nhếch môi cười:

-Đó là cô suy nghĩ, chứ tôi có nói vậy đâu? Bây giờ thấy thế nào rồi, may mà va chạm ở đầu nhẹ với gãy tay, chứ không là đi về mùng 1 với 15 rồi đấy?

Cô nhăn nhó nói:

-Anh muốn chù tôi ch..ết hay sao mà anh nói thế?

-Mạng cô sống lâu lắm. Giờ nằm nghỉ đi, may là cái miệng không sao đấy chứ, không là giờ cô chỉ nghe tôi nói thôi.

Cô bé Thúy Hằng đi tới, cô bé lí nhí nói:

-Cô Ngân ơi, cháu xin lỗi, tại cháu mà cô bị té, biết thế cháu không đòi ăn ổi đâu ạ.

Kim Ngân khẽ trấn an Thúy Hằng:

-Cô không sao? Tại cành cây nó gãy chứ không phải tại cháu, đừng suy nghĩ nhé.

-Dạ. Cô không sao là cháu vui rồi ạ. Nhưng sao chú Thành lại nói cô như vậy ạ.

Thế Thành khựng lại quên mất có cô bé ở đây, anh mỉm cười:

-Chú đùa với cô Ngân thôi, chứ chú biết cô Ngân không sao đâu, bây giờ chú đưa cháu về nhé. Chứ ở đây là bệnh viện cháu không ở được.

-Nhưng cháu sợ….

“Cạch”

Thế Thành quay lại thấy y tá bước vào, nói anh đi đóng tiền viện phí, nên anh quay sang nói với Kim Ngân.

-Cô nằm đây, tôi đưa Thúy Hằng về với qua khách sạn lấy đồ cho cô.

-Vâng. Anh lấy giúp tôi nhé, tự nhiên đi du lịch giờ thành ra nằm viện.

-Tại cô ham ổi to nên mới bị thế đấy, sau lên thành phố tôi cho ăn trái khác khỏi trèo.

Thế Thành nói xong đi tới nắm tay Thúy Hằng đi nên cô không nói gì được, cứ thích trêu chọc cô như thế chứ? Cô nhìn tay giờ bó bột mà thở dài, sao mà xui thế chứ rồi vệ sinh ăn uống, làm việc giờ cô chỉ dùng một tay, cũng may tay trái chứ không biết phải làm sao, cô nằm xuống nhắm mắt lại.

[…….]

Sau khi rời khỏi phòng Thế Thành đi tới quầy nộp tiền rồi quay sang nói với cô bé Thúy Hằng:

-Bây giờ chú đưa cháu về trung tâm nhé, có gì mai chú sẽ đưa cháu vào thăm cô Ngân.

Nước mắt Thúy Hằng chảy ra, cô bé lắc đầu lia lịa:

-Cháu muốn ở bệnh viện với cô Ngân, cháu không muốn về đó, cháu sợ lắm…..

-Sao lại sợ, về đó tắm rửa ăn uống ngủ nghỉ chứ? Ở viện ồn ào sao cháu ngủ được.

Chợt Thúy Hằng nhớ lời bà dặn nên cô bé nói:

-Dạ cháu không sao ạ. Vì cháu nên cô Ngân mới té như thế. Chú cho cháu ở cùng cô Ngân nhé, cháu hứa sẽ không ồn ào đâu ạ.

Nghe giọng nài nỉ của cô bé Thúy Hằng, không biết ở trung tâm thế nào mà cô bé lại sợ , với thấy tội nghiệp nên anh đành đồng ý:

-Thôi được, để chú xin bà ở đây với cô Ngân.

Thúy Hằng vội lau nước mắt, cô bé cười tươi nói:

-Dạ cháu cảm ơn chú ạ.

-Vậy chú đưa cháu vào cô Ngân nhé.

-Chú cứ về khách sạn lấy đồ đi ạ. Cháu tự vào chỗ cô Ngân ạ.

-Uhm. Chờ chú đi về khách sạn rồi qua liền.

-Dạ.

Nói xong Thúy Hằng chạy thẳng vào trong, anh mỉm cười khi thấy Thúy Hằng mới nhỏ mà hiểu chuyện như vậy? Tầm tuổi đó được ở bên ba mẹ, cô bé lại bị ba mẹ bỏ rơi làm anh thấy đau lòng. Anh thở dài rồi bước ra khỏi bệnh viện, vẫy chiếc taxi gần đó rồi về thẳng khách sạn, thấy mọi người đi chưa về nên anh cũng không hỏi thêm gì mà lên thẳng phòng. Mở cửa ra anh đi tới chỗ vali của Kim Ngân, anh chợt nghĩ nếu ở đó thì phải tắm chút rồi qua cũng được. Nói xong anh quay đến vali của anh rồi bước vào phòng tắm.

Xong xuôi anh đi tới vali lấy đồ của Kim Ngân, nhìn mấy đồ lót màu đỏ của Kim Ngân làm anh đỏ mặt, anh vội vơ đại bỏ vào túi xách nhỏ rồi đứng lên đi thẳng ra ngoài, bắt taxi đi được một đoạn anh nhớ cô bé Thúy Hằng không có đồ thay nên anh ghé vào shop trẻ em gần đó. Mua vài bộ rồi đi tới quán ăn mua ít cháo xong tới đó, lần đầu tiên anh mới gặp trường hợp này, chứ mọi lần muốn ăn gì đều là thư ký mua cho. Bây giờ một tay anh lo hết, xong xuôi anh gọi taxi đi tới thẳng bệnh viện. Vừa bước vào phòng thấy Kim Ngân với Thúy Hằng đang cười đùa, anh đi tới đặt thức ăn lên bàn.

-Đồ và thức ăn của cô đây.

-Anh tới rồi à. Cảm ơn anh nhé.

-Không cần. Đồ cô xem đủ chưa, còn Thúy Hằng, chú mua đồ cho cháu rồi đây, xem có vừa không?.

Thúy Hằng bước xuống giường, cô bé nói:

-Chú cũng mua cho cháu ạ.

-Ừ. Chứ cháu mặc đồ thế ngủ sao?

-Dạ. Cháu cảm ơn chú ạ.

-Lại xem đồ nhé, chú ra ngoài gọi điện thoại chút.

-Dạ.

Thúy Hằng cầm túi đồ của chú Thế Thành mở ra, cô bé xuýt xoa:

-Váy đẹp quá cô ơi, còn mới nữa ạ.

Kim Ngân khẽ cười:

-Thích lắm hả Thúy Hằng, thế bà không mua váy cho cháu à.

Thúy Hằng buồn bã nói:

-Dạ không ạ. Cháu chỉ được mặc lại của các bạn thôi, bà nói cháu là sao chổi, không được mặc đồ đẹp ạ.

Nghe Thúy Hằng nói, mà cô cảm thấy thương cô bé, tầm tuổi này chỉ biết ăn và học, vậy mà những lời cô bé nói làm cô cảm thấy thương xót, ở đó không tốt như cô nghĩ hay sao mà cô bé Thúy Hằng nói trông rất tội, hỏi nhiều cái cô bé không nói nên cô cũng không hỏi nhiều, cô lên tiếng:

-Vậy cháu lấy một bộ vào phòng kia tắm đi nhé, chứ không lát lạnh nữa.

Thúy Hằng gật gật:

-Dạ, cháu đi tắm đây ạ.

-Có cần cô giúp không?

Thúy Hằng lắc đầu:

-Dạ không cần đâu ạ, ở trung tâm cháu tự tắm, cô cứ yên tâm, với cô bị gãy tay thế làm sao giúp cháu được. Giờ cháu đi tắm rồi ra với cô liền nhé.

-Ừ. Cháu vào đi.

Sau khi Thùy Hằng đi vào tắm, cô cầm giỏ đồ của Thế Thành đưa, một tay cô kéo hơi khó nên cô từ từ mở ra rồi lấy ra, nhìn đồ lót của cô trước mặt còn màu đỏ nữa chứ, khuôn mặt cô nóng ran vì ngại. Không phải lần đầu anh ta cầm nhưng hôm nay lại đồ thế này chứ?

“Cạch”

Nghe tiếng mở cửa cô nhìn ra thấy Thế Thành bước vào, cô vội cầm đồ nhét một tay vào túi.

-Tôi thấy rồi, không cần ngại.

-Ai ngại. Tại tôi tưởng bác sĩ thôi.

-Lần sau có cần tôi giúp không? Chứ size hơi nhỏ, độn hơi dày.

-Anh……

-Thúy Hằng đâu rồi.

-Cô bé đi tắm rồi, thế tối anh ở đây à.

Thế Thành đi tới ghế ngồi xuống, rồi nhìn Kim Ngân nói:

-Bây giờ cô chỉ có một tay, tôi để cô ở đây một mình sao được. Rồi không có tôi, cô buồn thì sao?

-Có Thúy Hằng ở đây? Con bé giúp tôi được.

-6 tuổi giúp được gì cho cô. Thôi lấy thức ăn ra đi. Ăn rồi uống thuốc không lát lại đau.

-Cảm ơn. Vậy anh ăn chưa?

-Cô cứ lo cho mình cô đi. Đói thì tôi cho ăn thêm.

Cô hét lên:

-Thế Thành.

-Sao? Cô lại muốn gì nữa.

-Anh có thôi đi không? Trong đầu anh đang nghĩ gì hả?

Thế Thành nhướn mày nói:

-Nghĩ gì? Là cô tự nghĩ đấy chứ. Ngồi im đó tôi lấy cháo ra cho ăn. Rồi mai tôi mua ổi cho.

Cô bất lực với Thế Thành nên cô im lặng không thèm đôi co nữa. Nói gì anh ta cũng nói lại làm cô không thể nói thêm được gì.

-Cô ăn đi. Hay để tôi đút.

Kim Ngân vội lắc đầu:

-Tôi tự ăn được. Anh đổ cháo ra cho Thúy Hằng với nhé.

-Uhm.

Đúng lúc Thúy Hằng bước ra, trên người mặc bộ váy, chạy tới nói:

-Váy đẹp quá chú ạ. Cháu thích lắm luôn.

Thế Thành cười:

-Ừ. Cháu thích là được rồi, giờ tới đây ăn cháo với cô Ngân đi nhé.

-Dạ. Chú ăn chưa ạ, ăn cùng luôn ạ.

-Chú không ăn cháo, chú ăn cái khác.

Kim Ngân hết chịu nổi cái tính của Thế Thành, cô nói:

-Nếu như anh muốn ăn cái khác gì ra ngoài ăn nhé, còn bây giờ để tôi với Thúy Hằng ăn.

-Đó là do cô suy nghĩ đi đâu chứ tôi ăn khác, chứ nói gì như trong đầu cô nghĩ, cô với Kim Ngân ăn đi. Giờ tôi ra ngoài ăn, cần gì nói tôi mua.

-Tôi không cần gì nữa.

Nói xong cô cầm muỗng lên ăn nhưng có chút khó, làm cô nhăn mặt định bỏ muỗng xuống.

-Ngồi im đó để tôi đút cho.

-Anh chưa đi sao?

-Chưa? Ngồi im đi.

Thế Thành nói xong ngồi đối diện rồi cầm tô cháo lên.

-Há miệng ra.

-Anh cứ để đó đi. Lát tôi ăn.

-Ăn đi rồi uống thuốc, chứ không lát nữa đâu không chịu được đâu.

Cô cũng sợ lát đau nên há miệng ra nhưng cháo nóng làm cô nhăn mặt. Đến khi muỗng thứ hai thì thấy Thế Thành thổi thổi rồi nói:

-Cô thua Thúy Hằng đấy, cô xem con bé tự ăn ngon lành chưa?

-Tại nóng quá thôi? Với anh đút nhanh làm tôi mới thế.

-Nguội rồi đó. Ăn đi.

Cô há miệng ra thì cánh cửa mở ra, y ta bước vào cười nói:

-Cô sướng nhỉ? Được chồng lẫn con chăm sóc còn gì bằng.

Cô định giải thích thì Thế Thành nói:

-Không chăm sóc về nhà cô ấy lại không cho nằm chung nữa.

-Hihi. Anh vui tính quá nhỉ? Còn con gái anh nhìn giống anh thế nhỉ? Nhìn xinh quá à.

Anh định nói thì tiếng chuông điện thoại reo lên, anh đặt tô cháo xuống thì thấy số của dì Vân. Anh bấm nghe.

“Cháu nghe đây.”

“Cháu đang ở phòng nào? Dì tới bệnh viện rồi đây.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner