Advertise here
Khi Anh Trai Tôi Nghĩ Tôi Là Con Gái Nuôi

Chương 5



Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, rồi mới hoàn hồn đáp:

“Không phải đâu, bọn con đã gặp nhau mấy ngày trước rồi. Chỉ là anh ấy mới về nước, còn nhiều chuyện phải xử lý.”

“Thế con đã nói với nó chuyện trong nhà chưa?”

“Có nhắc qua một chút. Mà dù con không nói, chẳng lẽ anh ấy không biết ngay sao?”

Mẹ tôi gật đầu hài lòng:

“Cũng phải, đứa nhỏ đó trước giờ vẫn rất quan tâm con.”

“Trang điểm chút đi, lát nữa mẹ đưa con đi cảm nhận niềm vui của phụ nữ.”

Niềm vui của phụ nữ? Mẹ tôi dám lén ba chơi lớn vậy sao?

Vừa mong chờ một cách khó hiểu, tôi vừa lặng lẽ trang điểm thật kỹ.

Đến khi mẹ dẫn tôi đến một cửa hàng vàng lâu đời, nhìn nhân viên quầy lấy ra từng bộ trang sức, tôi mới hiểu “niềm vui của phụ nữ” mà mẹ nói khác xa với tưởng tượng của tôi đến mức nào.

Tôi ngạc nhiên hỏi:

“Mẹ, chẳng phải ở nhà có nhiều rồi sao?”

Mẹ tôi lắc đầu:

“Là phụ nữ thì trang sức không bao giờ là đủ! Cứ thử hết đi!”

Vừa nói, bà vừa đeo cho tôi một chiếc nhẫn phượng hoàng “Phượng Vũ Cửu Thiên”.

“Nhìn xem, đẹp lắm đúng không?”

Tôi cúi đầu, nhìn ngón tay thon dài trắng trẻo của mình, trên đó là một con phượng hoàng sống động như thật.

Bình thường tôi thấy những món trang sức này thật sến súa, nhưng lúc này lại cảm thấy vô cùng lộng lẫy, như thể nó vốn dĩ thuộc về tôi vậy.

Những u sầu trong lòng những ngày qua bỗng chốc tan biến.

Khi tôi còn đang sững sờ, mẹ đã bảo nhân viên lấy cả bộ trang sức “Phượng Vũ Cửu Thiên” đeo lên cho tôi.

Nhìn mình trong gương, tôi và mẹ nhìn nhau cười.

“Mẹ, con hình như đã cảm nhận được niềm vui mà mẹ nói rồi.”

“Đừng vội, vẫn còn nữa đấy. Nhìn đi, trong hộp này toàn là quà mẹ chuẩn bị cho con.”

Tôi cúi đầu nhìn xuống một chiếc hộp cổ điển tinh xảo. Bên trong là từng thỏi vàng chói mắt, được xếp ngay ngắn, vừa là sự cưng chiều của mẹ, vừa là chỗ dựa vững chắc của tôi sau này.

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc nhưng chói tai vang lên:

“Giang Nhạc! Cô đang làm gì vậy?”

Tôi quay đầu lại, chỉ thấy Từ Sa Sa tức giận chạy tới trước mặt tôi.

“Cô có đủ tiền mua đống trang sức này sao? Cũng dám đeo à? Có phải lại quên mất thân phận của mình rồi không?”

Mẹ tôi lạnh lùng hừ một tiếng. Lúc này, Từ Sa Sa mới chú ý đến sự hiện diện của mẹ tôi, ánh mắt ghen ghét càng thêm rõ ràng.

“Mẹ, sao mẹ lại lén lút giúp Giang Nhạc? Đây là tiền của nhà họ Giang!”

“Nếu ba biết mẹ ngoài mặt thì nghe lời, sau lưng lại làm trái ý ông ấy, mẹ muốn phá hủy gia đình này sao?”

Từ Sa Sa buông lời không kiêng nể, hoàn toàn không nhận ra nét mặt mẹ tôi đã sắp bùng nổ.

Tôi vội vàng nắm tay mẹ trấn an bà, sau đó bước lên một bước, lạnh lùng cười:

“Từ Sa Sa, đây là trang sức dành cho dòng dõi chính thống của nhà họ Giang để làm lễ đính hôn, cô gào lên với mẹ tôi làm gì?”

Từ Sa Sa lập tức biến giận thành vui, nhưng ngay sau đó lại nhận ra sắc mặt mẹ tôi không đúng, vội vàng tìm cách chữa cháy:

“Mẹ, sao mẹ không nói sớm với con? Con cứ tưởng…”

Nói xong, cô ta đưa tay xoa bụng mình:

“Cũng tại đứa bé trong bụng nghịch quá, làm con kích động, không kiềm chế được. Mẹ sẽ không giận con chứ?”

Mẹ tôi gượng gạo kéo môi thành một nụ cười:

“Không sao, con cứ dưỡng thai cho tốt.”

Thấy mẹ tôi dường như thật sự không giận, cô ta lại quay sang tôi:

“Vậy đã là đồ của tôi, ai cho phép cô đeo mà chưa có sự đồng ý của tôi?”

Tôi đảo mắt, giả vờ tức giận:

“Nếu không phải mẹ muốn tạo bất ngờ cho nhà họ Vạn, nói tôi và cô cùng tuổi, đeo lên hiệu quả cũng không khác nhau, thì tôi chẳng thèm giúp cô thử đâu. Nếu cô không thích, vậy tôi cũng chẳng muốn giúp nữa.”

Từ Sa Sa lập tức á khẩu:

“Mẹ, mẹ cứ nói thẳng với con là được mà.”

Mẹ tôi lập tức làm ra vẻ khổ tâm khuyên nhủ:

“Bất ngờ mà con biết trước thì còn gọi gì là bất ngờ nữa? Ngày đính hôn cũng sắp tới rồi. Sa Sa, con và Nhạc Nhạc không hợp nhau, mẹ cũng phải khuyên bảo nó mãi mới chịu giúp mẹ đấy. Nhà có hòa thuận thì mọi chuyện mới suôn sẻ được!”

“Nhân viên, gói hết những món này lại đi, quẹt thẻ.”

Nhìn dáng vẻ mẹ tôi tiếc nuối, Từ Sa Sa lập tức lúng túng không biết làm sao.

Tôi cầm túi trang sức được nhân viên đóng gói trong tay trái, tay phải kéo mẹ rời khỏi cửa hàng.

Trước khi đi, tôi cố ý nhìn Từ Sa Sa đầy ẩn ý:

“Chị dâu, tôi càng ngày càng mong chờ ngày đính hôn rồi đấy.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner