5.
Vừa mới đặt chân vào nhà, tôi chưa kịp ngồi xuống cạnh bố mẹ thì đã nghe thấy giọng nói ồn ào của Từ Sa Sa vang lên.
“Chú dì ơi, Giang Nhạc đã nói gì với hai người rồi? Hai người tuyệt đối đừng bị cô ta giả vờ đáng thương mà lừa nhé!”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Ngửi thấy mùi là đến liền sao? Yên tâm, tôi còn chưa nói gì đâu.”
Từ Sa Sa khinh thường liếc nhìn tôi, rồi như diễn ảo thuật, nước mắt lập tức dâng lên đầy trong hốc mắt, hướng về phía bố mẹ tôi mà tỏ vẻ đáng thương.
“Chú dì đúng là nhân hậu quá, bao nhiêu năm nay coi Giang Nhạc một đứa con nuôi mà như con ruột ấy.”
“Thật đáng tiếc, cô ta lại là kẻ vô ơn, không chỉ làm hai người thất vọng, mà ngay cả con chị dâu của cô ta cũng không coi ra gì, thậm chí còn không xem trọng chính cốt nhục của hai người!”
“Hai người nên từ bỏ cô ta đi. Sau này, khi con vào nhà này, nhất định sẽ hiếu thảo với hai người như con ruột.”
Bố tôi cau mày, quay sang nhìn Giang Minh: “Chuyện này là thế nào?”
Giang Minh vẫn còn do dự chưa nói, Từ Sa Sa đã hung hăng kéo anh ta ra trước mặt mọi người, giọng uy hiếp: “Vì tương lai của nhà họ Giang, anh nói rõ ràng ra đi!”
Bị đẩy ra trước mặt bố mẹ, Giang Minh hít một hơi thật sâu rồi mới mở miệng:
“Bố mẹ, con đều biết cả rồi, Giang Nhạc là con nuôi.”
“Là huyết mạch duy nhất của nhà họ Giang, con hy vọng từ nay về sau, bố mẹ đừng quan tâm đến cô ta nữa. Bao nhiêu năm qua nhà ta đã đầu tư cho cô ta quá nhiều rồi.”
“Sau này, con mong bố mẹ dành tất cả sự quan tâm và tài sản cho con. Dù sao, hai người cũng không muốn đứa con ruột thịt duy nhất của mình phải thất vọng, đúng không?”
Nghe xong, mẹ tôi bật cười thành tiếng.
“Bao nhiêu năm qua, chúng ta đối xử công bằng với hai đứa. Sao bây giờ lớn rồi, lại không thể chấp nhận một đứa trẻ được nhận nuôi nữa?”
Giang Minh nghe mẹ thừa nhận Giang Nhạc là con nuôi, vẻ vui sướng trong mắt anh ta không thể che giấu nổi. Anh ta vội vàng chạy đến, kích động nắm lấy tay mẹ tôi.
“Mẹ! Nhưng mẹ cũng phải quan tâm đến cảm xúc của con chứ! Mọi thứ của nhà họ Giang, con không muốn chia sẻ một chút nào với cô ta!”
“Giới hạn cuối cùng của con, chính là như Sa Sa đã nói nhiều nhất chỉ cho cô ta một ngàn tệ tiền sinh hoạt mỗi tháng, ngoài ra không có thêm gì cả!”
Bố tôi nãy giờ vẫn lặng lẽ quan sát, cuối cùng cũng lên tiếng:
“Ý con là, con nuôi của nhà họ Giang, sau này kết hôn, chúng ta cũng không cần lo liệu gì?”
Giang Minh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:
“Của hồi môn chúng ta không chi, tiền sính lễ đưa cho Sa Sa, tiệc cưới do bên nhà trai tổ chức, còn tiền mừng cưới thì chúng ta thu.”
Tôi thực sự tức đến bật cười.
“Giang Minh, dù sao chúng ta cũng đã làm anh em mười chín năm, anh còn lương tâm không?”
Giang Minh liếc xéo tôi:
“Anh em? Phải có quan hệ huyết thống mới là anh em. Nếu không nhờ bố mẹ anh, cả đời này em cũng không thể tiếp xúc với đẳng cấp của anh. Những thứ này, chỉ là sự bù đắp của em đối với nhà họ Giang mà thôi.”
Bố tôi không biểu lộ cảm xúc, chỉ im lặng nhìn Giang Minh rất lâu, rồi như thể đã hoàn toàn mất hy vọng, ông thở dài thật sâu, lạnh lùng nói:
“Vậy thì cứ theo lời con, từ nay về sau, nhà họ Giang sẽ không lo liệu hôn nhân cho con nuôi nữa. Đồng thời, con cũng mất đi quyền thừa kế tất cả tài sản của nhà họ Giang.”
Nói xong, ông nắm tay mẹ tôi rời đi. Bóng lưng của họ lúc này trông như đã già đi cả chục tuổi.
Sau khi bố mẹ rời khỏi, Từ Sa Sa vui mừng ôm chầm lấy Giang Minh, không ngừng quấn quýt lấy anh ta.
Tôi đảo mắt, vừa định quay người đi thì bị Từ Sa Sa giữ lại.
“Bây giờ mà cầu xin tôi, có khi tôi sẽ rộng lượng mà giúp cô sau này đỡ khổ đấy.”
Tôi hất tay cô ta ra, khóe môi nhếch lên:
“Biến.”
6.
Sau khi Từ Sa Sa nghĩ rằng tôi chỉ là con nuôi và làm thủ tục nghỉ học, tôi cũng dọn ra khỏi ký túc xá.
Mẹ vừa giúp tôi thu dọn hành lý vừa thở dài:
“Dọn ra ngoài cũng tốt, đừng buồn nữa. Con cũng nên chú ý hơn đến chuyện đính hôn với Tần Hạo đi.”
Thấy tôi không có phản ứng gì, mẹ ngẩng đầu lên:
“Sao thế? Tần Hạo về nước rồi mà vẫn chưa liên lạc với con à?”