Dương Hoành lo lắng nói: “Con trai tôi bị mất hồn. Nó đi chơi với bạn về, rồi thành ra thế này.”
“Một cao nhân bảo tôi rằng, nếu qua bảy ngày mà hồn nó không về, thì sẽ không bao giờ quay lại được
nữa. Tôi hỏi thăm nhiều nơi, cuối cùng mới biết chỉ có anh giúp được!”
Thật ra tôi không phải thầy pháp.
Trước đây tôi chỉ là một tài xế xe tải đường dài.
Nhưng do bát tự cứng, tướng mạo dữ dằn, nên khi lái xe tôi thường được thuê để xung sát.
Tôi từng chạy xe qua nhiều cung đường ít người đi, trên đường thường xuyên gặp chuyện quái dị.
Nhìn mãi cũng thành quen.
Sau này, công ty vận tải của tôi phá sản.
Để trả nợ, tôi nhận làm đủ mọi công việc vặt.
Dần dần, những chuyện quái dị cũng tự tìm đến tôi.
Tôi chưa bao giờ sợ những thứ ma quái đó.
Chỉ cần có thể kiếm tiền và giúp người, tôi không có lý do gì để từ chối.
Thù lao Dương Hoành đưa ra rất hậu hĩnh, chỉ riêng tiền đặt cọc đã là ba vạn, nếu thành công còn được
gấp đôi. Chỉ là, nội dung nhờ vả của ông ta có phần kỳ lạ.
Ông ta bảo tôi chở một xe đầy giấy tiền vàng mã, đưa ông và con trai đến một ngôi làng nhỏ dưới chân núi
Nam Đà Phong. Nơi đó cũng không quá xa, đi khoảng nửa ngày là tới. Nhưng theo tôi nhớ, hầu hết các
ngôi làng gần Nam Đà Phong đều đã bị bỏ hoang từ lâu.
Đám đồ vàng mã mà Dương Hoành chuẩn bị cũng chẳng giống đồ tang lễ thông thường. Không có hình
nộm đồng nam đồng nữ, nhưng lại có một cặp vợ chồng trung niên cài hoa đỏ trước ngực. Không có xengựa giấy hay ngựa giấy, nhưng lại có một chiếc kiệu hoa đỏ chót với bốn người phu khiêng kiệu. Ngoài ra
còn có xe lừa, rương trang điểm, chậu rửa mặt, chăn bông…
Nhìn thế nào cũng thấy giống như sính lễ dành cho một cô dâu hơn là đồ đốt cho người chết.
Không chịu nổi những câu truy vấn liên tục của tôi, sau khi lên xe, Dương Hoành mới chịu kể lý do chuẩn bị
những thứ này.
Dương Nham trước đó cùng vài người bạn đến Nam Đà Phong chơi, buổi tối ngủ lại trong một ngôi làng
hoang gần đó. Sáng hôm sau về nhà, cậu ta đã trở nên ngơ ngẩn, không còn tỉnh táo nữa.
Dương Hoành mời một cao nhân xem xét, người đó nói rằng con trai ông đã bị một nữ quỷ trong núi câu
mất hồn phách. Nếu muốn đổi lại linh hồn của Dương Nham, ông ta phải tổ chức một đám cưới giả, đốt
quần áo của con trai cùng một hình nhân giấy đóng vai chú rể.
Những thứ tôi đang chở trên xe chính là đồ cưới Dương Hoành chuẩn bị cho nữ quỷ, mong rằng ả ta hài
lòng mà trả lại hồn phách con trai ông.
Tôi quay đầu nhìn Dương Nham, cậu ta vẫn cúi gằm mặt, không nói một lời, trông như chưa tỉnh ngủ.
Dương Hoành thì vô cùng nôn nóng, liên tục giục tôi mau lên đường.
Để xua tan bầu không khí căng thẳng, tôi vừa khởi động xe vừa đùa: “Nếu đã kết hôn thì sao chỉ chuẩn bị
đồ cưới, mà không có sính lễ?”
Dương Hoành sững người, sau đó nhếch mép cười: “Chẳng phải đã có mấy túi tiền giấy, vàng mã rồi sao?
Trên đời này, còn sính lễ nào thực tế hơn tiền chứ?
Ký ức kéo về, tôi nhìn cặp vợ chồng giấy đang ngồi ngay ngắn hai bên bàn dài trong phòng, chính là đôi mà
Dương Hoành bảo tôi vận chuyển.
Nhìn cách bố trí trong căn nhà, cùng bức ảnh của Dương Nham đặt trên bàn, có vẻ như đây chính là nơi
Dương Hoành tổ chức đám cưới giả cho nữ quỷ.
Vậy người vừa gọi tôi trong phòng, hẳn là Dương Hoành?Nhưng tôi cứ có cảm giác có gì đó không ổn. Những vị khách trong sân là từ đâu tới? Họ thực sự là dân
làng ở đây sao? Nếu đây là hôn lễ, thì tại sao họ lại nói hôm nay là ngày đón dâu về nhà cha mẹ ruột?
Không phải là ngày kết hôn sao?
Tôi ôm đầy bụng thắc mắc, dứt khoát bước vào trong nhà để hỏi Dương Hoành cho rõ ràng.
Nhưng vừa mới vào cửa, phía sau tôi đã vang lên một tiếng “rầm”, cánh cửa lập tức đóng sập lại.
Bốn phía bỗng chốc trở nên im lặng đến kỳ dị. Ngọn đèn sáng trưng ngoài sân cũng bất thình lình tắt lịm,
bóng tối ập xuống như nuốt chửng tất cả.
Tôi phải mất một lúc mới thích nghi với bóng tối, cố tìm kiếm chút ánh sáng mờ nhạt.
Chỉ thấy hai cây nến đỏ trên bàn dài le lói như đôi mắt quỷ trong đêm.
Dưới thứ ánh sáng vàng vọt đó, tôi phát hiện mặt bàn đã phủ đầy bụi. Một mùi ẩm mốc nồng nặc xộc vào
mũi, như thể nơi đây đã bị bỏ hoang từ rất lâu.
Tôi rảo bước tới bàn dài, cầm một cây nến soi khắp bốn phía.
Quả nhiên, nơi nào cũng đầy bụi bặm và mạng nhện. Ngôi nhà này hiển nhiên đã bị bỏ hoang từ lâu rồi.
Những gì tôi vừa nhìn thấy lúc nãy, dường như chỉ là ảo giác.