Advertise here
Lời Yêu Không Ước Hẹn

Chương 12



#12

Lâm Khải giật lấy tờ giấy trên tay cô ta lướt mắt đọc qua vo nát ném vào người cô ta rồi gạt qua một bên đi vào trong phòng cao giọng hỏi:

– Bà làm gì cô ấy?

– Tôi chỉ làm theo lệnh anh Sầm, cậu muốn chất vấn đi tìm anh ấy.

Ngay khi thấy Lâm Khải, Linh Đan đã thả lỏng được sự căng thẳng. Cài xong khuy quần, cô lách qua bà ta đi về chỗ anh kể tội họ:

– Bọn họ l ừa em bảo đi gặp đại ca rồi đưa em đến đây bắt c ởi quần áo khám người còn nói lời khiếm nhã. Bà ta bảo em mà đem b án sẽ thu được núi ti ền không những vậy còn d ọa em không bám chặt anh sẽ bị đem đi.

Vừa nói cô vừa ấm ức đỏ hoe mắt. Lâm Khải vòng tay đem cô ôm vào ngực:

– Ai dám mang em đi tôi dám lấy m ạng kẻ đó.

Mây vẫn còn đứng chôn chân ở cửa, tờ giấy kết quả bị vò nát đã được vuốt thẳng ra. Lâm Khải đem Linh Đan đi không quên cảnh cáo bọn họ:

– Chỉ cần cô ấy xảy ra chuyện, tôi sẽ tìm hai người đầu tiên.

Ra khỏi nhà sàn, Linh Đan níu tay anh nhăn nhó:

– Anh… em đ au.

– Bà ta làm gì?

– Chỉ kiểm tra thôi, anh đọc kết quả rồi đấy nhưng đ au là do anh đấy. Em còn chưa kịp nghỉ đã bị lôi đi phải cố gắng lắm mới đến được đây.

Nghe cô nói, anh hiểu ý tứ cúi người bế ngang cô lên tay. Linh Đan mỉm cười ôm chặt cổ anh, tựa đầu trên vai anh dụi dụi đầy ấm ức.

– Anh nói sẽ cho em an toàn nên nhớ giữ lời đấy.

Bước chân Lâm Khải chợt khựng lại. Có lẽ sự việc này lại khiến cô lo sợ nhưng nó nằm trong tầm kiểm soát của anh. Ông ta bị anh ép lấy người nhưng sẽ không dễ dàng tin lời anh nói…

– Khi em đến đây chắc chắn đã được khám xem còn hay mất để định g iá b án vì vậy nếu chúng ta không xảy ra q uan hệ sẽ chẳng qua mắt được. Chuyện em bị đưa đi kiểm tra, tôi đã biết trước rồi.

Nghe anh nói, Linh Đan lập tức hiểu vấn đề :

– Vậy nên anh mới không dùng b ảo hộ phải không?

– Lần sau còn xảy ra sẽ dùng, về phòng chịu khó u ống th uốc đi. Em còn trẻ đừng để xảy ra sự cố.

– Anh sợ phải chịu trách nhiệm với em sao?

– Vốn dĩ tôi sẽ không chịu trách nhiệm với em.

Dù đã biết rằng anh sẽ không để ý đến mình nhưng nghe anh phũ, trong lòng nhói lên đ au nhức loại đ au đ ớn không cất thành lời.

– Với điều kiện của em không thiếu người muốn lấy nên đừng dính lấy tôi làm gì?

Cô nhìn anh, ánh mắt cùng lời nói vô cùng nghiêm túc. Rúc vào ngực anh khi mắt đỏ hoe, cô nói mang theo âm mũi:

– Sao anh không thử yêu em?

– Đừng nói yêu đương với tôi.

Cô không nói nữa chỉ thấy buồn nhưng cũng không phải kiểu người hay mè nheo xin xỏ nên tự coi như đây là số phận. Cô rồi sẽ quên được anh như mối tình ngắn ngủi với bạn học kia.

Về phòng, cô chủ động tìm thuốc tr ánh th ai kh ẩn cấp uống trước mắt anh rồi đi vệ sinh sạch sẽ cơ thể lần nữa. Chẳng có việc gì làm, cô leo lên giường trùm chăn nhắm mắt ôm ấp vỗ về trái tim bị sự lạnh nhạt của anh làm tổn thương.

Trong phòng chỉ còn lại âm thanh gõ bàn phím khi anh làm việc. Hiện tại, cô rất muốn về nhà không muốn ở cạnh anh nữa, càng ở lâu cô sợ bản thân sẽ không hạn chế được mình mà yêu anh nhiều hơn.

Mải nghĩ vẩn vơ, cô ngủ lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy, Lâm Khải đã đang nằm trên giường ôm cô một cách cẩn trọng. Anh ngủ say, hơi thở đều đặn, tay ôm chân quắp nên cả người cô lọt thỏm trong lòng anh chặt đến mức không thể nhúc nhích.

Để anh ngủ nên cô lại nằm im, bàn tay đem đặt trên ngực anh c ào c ào nghịch ngợm. Anh đem tay nắm lấy tay cô cảnh cáo:

– Đừng làm loạn…

Cô tưởng anh sẽ dậy nhưng mắt vẫn nhắm nghiền rồi hình như lại ngủ. Cô biết anh thính ngủ nên nằm im thở cũng chẳng dám thở mạnh. Lần này, anh dường như ngủ sâu, nửa giờ sau, cô cựa quậy anh cũng không động nữa. Từ trong lòng anh ngửa mặt lên, cô mới phát hiện người đàn ông này có râu quai nón, dù anh đã cạo sạch sẽ nhưng đường mọc râu mờ mờ vẫn bị phát hiện ở khoảng cách gần.

Rút tay khỏi tay anh, cô mang lên sờ theo đường cong trên cằm anh kiểm tra, thịt ngón tay ram ráp. Sờ chán, cô lại vuốt ve môi dưới của anh, người ta nói đàn ông môi mỏng vừa đào hoa vừa b ạc tình, có lẽ đúng với anh rồi. Bên cạnh anh có rất nhiều phụ nữ nhưng lại chẳng yêu đương với ai. Cách anh từ chối cô cũng rất dứt khoát và tuyệt tình.

Vì sao anh dứt khoát không yêu đương vậy nhỉ? Ban đầu cô cũng nghĩ hai người quá khác biệt, gia đình cô toàn người làm chính trị sẽ không ai chấp nhận cho cô yêu anh. Nhưng rồi cô vẫn không nhịn được mà kiên nhẫn làm quen, Quỳnh Trang nói anh làm IT, hoạt động ngầm ở xã hội đen nhưng không phạm pháp bảo cô thích thì đừng bỏ lỡ.

Chị Vân Anh nói anh ấy là người tốt, ba anh cũng là cảnh sát hình sự càng gieo cho cô niềm tin muốn có cho bằng được.

Thế mà đã ngủ cùng nhau, quan hệ thân mật rồi anh vẫn từ chối cô.

Nếu cô còn cố gieo hi vọng và niềm tin là tự chuốc lấy đ au khổ vào người, sau này đ au lòng ráng mà chịu.

Ngón tay bị ng ậm lấy vào miệng anh, cô giật mình thoát khỏi trầm tư. Anh đã mở mắt từ lúc nào, đôi đồng tử màu xanh lam kia rót xuống cô ánh nhìn m a mị quyến rũ. Cô muốn rụt tay lại, anh ng ậm chặt ngón tay làm cô đau nhưng nhất định không nhả. Cô đành để nguyên, anh dùng đầu lư ỡi quyện, lấy ngón tay cô ngậm sâu hơn như người ta ăn kẹo mút, ánh mắt vẫn nhìn xuống một lời không nói.

Đầu ngón tay tê tê dại dại tiếp xúc với lưỡi anh. Hành động của anh lúc nào cũng dứt khoát không cho cô có cơ hội phản đối chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy không ai mở lời cũng không ai chớp mắt cuối cùng người đầu hàng trước là cô. Ngón tay được thả ra, nhăn nheo một mảng trắng nhợt nhạt do bị ngậm lâu. Cô gỡ tay anh ra ngồi dậy co duỗi tay chân người ngợm, đâu đâu cũng kêu răng rắc.

Lâm Khải lại hút thuốc, sự im lặng kéo dài. Linh Đan ôm gối nhìn anh mở lời trước:

– Anh có thể gửi em về được không?

– Không

– Vì sao?

– Chỉ cần rời khỏi tay tôi em sẽ gặp nguy hiểm, tôi không tin được ai để giao em cho họ.

Nhớ đến lời mẹ Mây nói, cô từ bỏ ý định trở về mà không có Lâm Khải đi cùng. Anh h út xong điếu thuốc xoa đầu cô an ủi:

– Nhất định tôi sẽ trả em về an toàn nhưng ở cạnh tôi thì ngoan ngoãn nghe lời.

– Vâng, em biết rồi.

So với cả bầy sói đói ngoài kia thì bên cạnh anh vẫn là an toàn hơn cả.

Anh đưa cô ra ngoài ăn tối dù được lệnh đem cô lên nhà ăn cơm với chú đại ca kia. Anh chống đối ông ta trước sự ngạc nhiên của mọi người. Thiên đứng trên tầng nói vọng xuống:

– Anh Khải, ông ấy nói muốn giải quyết hiểu lầm hôm nay.

– Bảo ông ấy sẽ không có lần sau đâu.

Nói rồi anh nổ máy chiếc moto phân khối lớn lướt ra khỏi tổ chức. Linh Đan ôm chặt anh nói như hét trong gió vù vù:

– Anh không sợ ông ấy à?

– Ông ta còn phải dựa vào tôi thì sao tôi lại sợ ông ta.

Lần này hai người không ăn ở chỗ thằng bé kia nữa mà là quán của hai vợ chồng đã luống tuổi. Vừa thấy anh, người chồng đi đến chào hỏi vẫn bằng thứ tiếng cô không hiểu gì?

Sắp xếp bàn cho hai người xong thì đồ ăn cũng được mang ra nhanh chóng. Vẫn như bữa trước, anh cẩn thận chỉ cho cô món dễ ăn. Linh Đan không ăn ớt nên toàn bộ đều không có ớt nhưng bên phía đồ anh ăn có thêm vài quả ớt tươi. Thỉnh thoảng cô lại thấy anh đem cả quả ớt lên cắn, không ăn chỉ ngửi mùi cô cũng cảm nhận được nó cay tê đầu lưỡi.

– Anh thích ăn cay sao?

– Ừ

– Sao anh không gọi đồ ăn có ớt, em thấy các bàn khác đều có mà?

Cô để ý món ăn ở đây đều nấu cay khi bát đĩa nào cũng đỏ au còn bàn ăn của cô không như vậy. Lâm Khải dừng ăn ngẩng mặt nhìn cô:

– Em muốn ăn cay sao?

– Không, em bị dị ứng với ớt nên cũng chưa từng thử ăn đồ cay. Hơn nữa mẹ nói con gái không nên ăn cay vì mùi hương cơ thể cũng như da sẽ không đẹp.

Anh cười một cái thật nhẹ nhưng khóe mắt lại lộ ra ý tứ khó hiểu bày tỏ thái độ đồng tình:

– Bảo sao em lại thơm như vậy?

Cô chớp mắt chợt nghĩ đến hành vi đen tối vành tai liền đỏ au. Hôm nay còn bị mẹ con Mây khám kiểm tra nữa chú, cô đè giọng thật khẽ hỏi:

– Có phải chúng ta đã vượt qua bài kiểm tra của ông ấy không?

– Yên tâm, tôi sẽ không làm gì em nữa?

Cô thấy anh hiểu lầm mình liền phụng phịu nói:

– Ý của em không phải như vậy?

Bị anh nhìn, cô thấy mình càng nói sai nên cụp mắt xuống ăn cơm không nói thêm nữa nhưng hai má nóng ran. Dù chẳng nhìn, cô vẫn cảm nhận được anh chưa rời ánh mắt đi. Đêm qua, khi cô nổi nóng, anh liền bất cần đi sofa ngủ hại cô phải dỗ. Người đàn ông này trông dữ dằn khó tính nhưng hay dỗi còn khó dỗ chứ? Cô chỉ muốn hỏi có phải bản thân đã an toàn khi ông ta kiểm tra cô đã là người của anh không chứ không có ý sợ chuyện thân mật giữa hai người.

Thế nhưng thái độ của anh lại suy đoán như vậy. Càng nói càng sai nên tốt hơn là không nói nữa vậy.

Ăn xong bữa tối, người đàn ông là chủ quán mang đến hai cốc nước rồi ngồi xuống cạnh Lâm Khải. Anh giới thiệu:

– Đây là chú Hoan, cảnh sát nằm vùng.

Người đàn ông nở nụ cười hiền lành gật đầu chào cô. Linh Đan lí nhí chào lại khẽ hỏi Lâm Khải:

– Anh qua lại với cảnh sát có phải công việc anh đang làm cũng là nằm vùng không?

Anh vuốt sống mũi cô thật nhẹ, đáp lại sự hào hứng sáng rực trên mặt cô là sự t àn nh ẫn không thương tiếc:

– Không, tôi là t ội phạm chuyên l ừa đ ảo và b ắt c óc phụ nữ đem b án lấy ti ền.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner