Advertise here
Lời Yêu Không Ước Hẹn

Chương 14



#14

Hắn ra hiệu cho người trong phòng im lặng sau đó đi thật nhẹ tiến về phía phòng Lâm Khải. Ngay khi đến gần, hắn đã nghe thấy âm thanh nỉ non r ên rỉ của Linh Đan cùng hơi thở dốc của Lâm Khải. Bóng đổ xuống sàn nhà là hai cơ thể dính ch ặt lấy nhau.

Muốn tận mắt kiểm chứng, hắn không ngần ngại bước đến trước cửa làm như vô tình gọi:

– Anh Khải…

Đập vào mắt hắn là hình ảnh Linh Đan dựa tường, chiếc quần nhỏ xíu vẫn lủng lẳng nơi cổ chân trắng ngần vắt trên vai Lâm Khải. Vạt áo cô phủ trên đầu Lâm Khải nhưng hắn có thể biết người ta đang làm gì, khuôn mặt Linh Đan ửng hồng, ánh mắt nhuốm đầy d ục vọng thỏa mãn.

Cô hốt hoảng nhìn người xuất hiện liền đẩy Lâm Khải ra ngồi thụp xuống nép vào lòng anh. Trái với sự hốt hoảng của cô, Lâm Khải ôm lấy người xoay đầu nhìn ra, sắc mặt không biểu lộ nhiều nhưng đủ để kẻ vừa ph á đám thấy được sự tức giận lóe lên từ đồng tử sáng xanh.

– Muốn gì?

Lúc này nhìn thấy khóe miệng lẫn môi Lâm Khải có vệt nước sáng, khuôn mặt hắn không giấu nổi sự sững sờ. Nếu Lâm Khải đã yêu chiều cô ấy đến như vậy thì sao có thể là giả được nữa. Nhất thời hắn lúng túng kiếm đại một lí do:

– Anh còn b ao c ao s u không cho em mấy cái.

– Tôi dùng không đủ lấy đâu cho cậu.

Linh Đan nghe hai người nói chuyện vay mượn thứ nhạy cảm ấy mặt không khỏi nóng hơn. Bị bắt gặp đang làm chuyện ấy vô cùng xấu hổ nên càng lúc cô càng nép ch ặt trong lòng Lâm Khải.

Rõ ràng anh m ua rất nhiều vậy mà nói dùng không đủ. Có lẽ không đủ thật thì sao, bởi có ngày nào cô không thấy nó trong thùng rác.

Anh cố tình không cho hắn ta….

Thiên vẫn đứng như trời trồng, Lâm Khải xoắn tay lọn tóc của cô trên tay cười nhạt, ngữ khí lớn:

– Còn chưa đi sao?

– Vâng

– Đóng hộ cửa

Tiếng cửa đóng lại, Linh Đan mới thò mặt ra ngoài cánh tay anh thủ thỉ khen ngợi:

– Anh xử lí tình huống c ứng rắn thật đấy.

– Bên trong còn c ứng hơn.

Dù đã nghe không ít lời thiếu liêm sỉ của anh nhưng rồi cô vẫn bị ch ọc cho t ê dại cả da đầu, sắc mặt vốn đã hồng nay đỏ rực hơn. Ngồi dính vào nhau, chân cô còn đang cọ đúng chỗ c ứng ấy nên thay bằng việc lảng tránh thì cô thoát kén nhổm lên ôm cổ anh dán môi đến môi anh chủ động câu dẫn.

Ngay sau đó người chủ động sớm đã bị hôn cho thiếu dưỡng khí. Anh nhổm người đem cô bế lên trở về giường.

Khi nãy vừa hôn trở vào phòng anh vừa nói:

– Hắn thích em nên sẽ qua đây xem chúng ta có phải là quan hệ yêu đương không?

– Dù phải hay không em cũng không thích hắn nên chẳng quan tâm.

– Hắn là cánh tay phải của ông ấy, c ắt đ ứt nghi ngờ một lần nữa được chứ?

Cô gật đầu thuận theo anh kịch liệt ôm hôn.

Ngay khi hắn xuất hiện, cô biết sự đa nghi của những kẻ ph ạm t ội lớn đến mức nào?

Đêm nay anh nghiêm túc dùng bảo hộ, Linh Đan mệt rũ người nhưng nghĩ đến khi nãy anh từ chối cho Thiên b ao c ao s u mà khúc khích cười. Anh có tận mấy chục cái mà không nỡ quăng cho hắn một hộp.

– Cười gì?

– Anh có rất nhiều sao không cho hắn?

– Dùng thiếu em bỏ ti ền mua nhé!

– Anh biết em không có ti ền còn gì hơn nữa nhiều như vậy sao có thể dùng…

Cô ngậm miệng lại khi ánh mắt anh lướt trên ngực mình dùng hai ngón tay nhéo một cái. Vừa đ au vừa tức, cô cau có còn anh cong khóe miệng:

– Em chê làm ít à?

– Không có

– Chừng nào chưa dùng hết số này thì em chưa được về.

Cô cứng đầu khiêu khích:

– Nếu mỗi ngày dùng một hộp có phải tuần nữa em được về không?

– Ừ cũng được nhưng em không được ngất xỉu khóc lóc m ắng tôi làm em đ au.

Theo như những gì cô biết, đàn ông không thể làm liên tục nhiều ngày liền được. Vậy sao sáng nào cô cũng thấy sản phẩm để lại không những vậy hai lần họ xảy ra qu an hệ thì lần nào cũng nhiều cũng lâu. Sức khỏe của anh là gì vậy? Công việc bận rộn suốt ngày mà vẫn còn sức làm chuyện ấy. Cô ngước mắt nhìn anh mỉa mai:

– Liệu thân già của anh có chịu được không?

– Già?

– Vâng, anh sẽ kiệt sức lâu ngày dẫn đến rối loạn đấy. Theo nghiên cứu… ưm…

Cô còn chẳng có cơ hội nói tiếp khi anh ghì cô xuống tóm gáy cô giữ chặt mà hôn. Chiếc cúc áo duy nhất còn sót lại đã bị giật tung. Cô thực sự đã khóc rưng rức khi bị anh h ành hạ đến mất kiểm soát, thể trạng hai người chênh lệch quá lớn, anh xả giận và nhiệt tình dạy dỗ cô đến nơi đến chốn.

Hông cô bị đè chặt, cả người không trọng lực úp xuống giường, cô nhịn không nổi nức nở:

– Anh, em sai rồi… không chịu nổi nữa.

– Mới chưa được một nửa… cố gắng lên…

– Không nổi… á…

Anh nghe điện thoại không dừng hành động còn làm mạnh hơn, Linh Đan hét lên cao trào cực lớn:

– Ưm… Lâm Khải… sâu quá!

Anh bóp eo cô càng mạnh vẫn bình thản trả lời điện thoại:

– Đêm nay cháu sẽ xử lí, chú còn dặn gì không?

Rũ mắt nhìn cô gái nhỏ sắc mặt đỏ bừng, hưng phấn đến run rẩy anh càng thích trêu chọc.

Linh Đan cố ngăn tiếng của mình để không lọt vào điện thoại nhưng Lâm Khải kéo tay cô không cho che miệng. Toàn bộ âm thanh không đứng đắn ấy đều lọt vào điện thoại. Phía bên kia người đàn ông nghe rõ mồn một liền bị kích thích mà nổi ham muốn nên nói đủ thông tin quan trọng liền tắt điện thoại.

Lâm Khải ném điện thoại xuống bàn nâng Linh Đan dậy chuyển tư thế mặt đối mặt. Anh quét ngón tay trên môi cô hỏi:

– Bé con, em trẻ thế sao sức lực yếu ớt vậy?

Cô mệt muốn ch/ết không còn sức mà đôi co với anh nữa. Trước khi thiếp đi còn cố gắng mắng mà chỉ như gãi ngứa:

– Anh cậy em phải dựa anh mà b ắt n ạt em.

– Nếu không muốn thì em tìm người khác.

– Không tìm

Cô chính thức đầu hàng nằm như cá ch ết trên giường trong hơi thở thoi thóp mắt nhắm nghiền ngủ ngay lập tức.

Anh giúp cô lau sạch, kiểm tra xem có làm cô bị thương không mới thu dọn đồ đã dùng ném vào thùng rác mới trở lại bàn làm việc suốt đêm.

Gần sáng anh mới lên giường nằm xuống nhưng không ôm cô. Vậy mà chẳng bao lâu, cô như keo dính người trở mình dính sát tới còn leo cả lên người anh nằm, úp mặt trên hõm cổ anh ngủ ngon lành.

Anh đành vắt tay ôm trên lưng cô cho thoải mái mới nhắm mắt ngủ.

*****

Buổi trưa sau khi ăn cơm, Linh Đan ngồi co tròn trên ghế ngay cạnh cửa xem phim trên điện thoại của Lâm Khải. Lén nhìn anh đang làm việc, cô liền mở thêm màn hình chờ đến mục nhắn tin. Cô chỉ muốn hỏi thăm mẹ một chút cho đỡ nhớ nhưng tin nhắn còn chưa kịp gửi thì anh đã đứng trước mặt, ánh mắt nhìn cô không chút ấm. Linh Đan liền thoát ra tin nhắn đang chờ gửi lặng lẽ lảng tránh ánh nhìn của anh.

– Ngoan một chút đừng khiến tôi nổi giận.

Cô lí nhí đáp, nước mắt lưng tròng:

– Em nhớ nhà.

Anh ngồi xổm xuống, ánh mắt dịu đi nhẹ lau nước mắt trên mặt cô vừa dỗ dành:

– Họ biết em liên lạc ra ngoài để bị dò tín hiệu thì tôi cũng không cứu được em đâu. Yên phận đừng manh động, xong việc tôi sẽ đưa em về nhà.

Lời anh nói vô cùng nhỏ chỉ thì thầm bên tai. Nói xong, anh mơn man hôn lên đuôi mắt cô nhấn giọng hỏi:

– Có tin tôi không?

Dù không tin anh thì cô cũng chẳng còn lựa chọn nào nữa nên khẽ gật đầu. Anh nhổm dậy hôn trán cô xoa đầu như trẻ nhỏ:

– Ngoan cho tôi làm việc. Xem phim nào nhiều cảnh nóng mà học tập.

Lúc này thì cô đã biết chắc chắn điện thoại anh đã kiểm soát nên lịch sử truy cập của cô anh đều biết.

– Ai thèm học mấy thứ ấy chứ?

Anh cười khẽ, tầm mắt rơi vào những vết hồng hồng tím tím trên cổ cô ý cười càng sâu. Cứ vậy anh trở lại bàn làm việc nhưng vẫn để cô trong tầm kiểm soát.

Ở đây gần như cách tối lại tổ chức ăn uống hoan lạc, Linh Đan không thích các bữa tiệc ấy nên luôn né tránh. Cô không thích những hành động quá lố của họ cùng cách các cô gái cố lấy lòng đàn ông. Từ sau hôm Thiên nhìn thấy cô và Lâm Khải làm chuyện mờ ám thì những người ở đây đã tin hoàn toàn việc họ là người yêu. Linh Đan có lỡ ra ngoài gặp ai, họ sẽ cúi đầu chào tiếng “Chị dâu” cũng không ai dám rót ánh nhìn thèm thuồng lên cô nữa. Cuộc sống dễ chịu hơn nhiều, cô cũng có thể tự do đi lại trong tổ chức nhưng Lâm Khải luôn dặn đừng xen vào bất kì chuyện của ai. Nhìn gì không nên nhìn thì coi như mắt điếc tai ngơ…

Cô cực kì ngoan ngoãn khiến anh yên tâm mà tham gia các bữa tiệc rượu không thể từ chối. Anh vừa đi, Linh Đan lại nằm trên ghế mở điện thoại mà anh đã chuẩn bị cho đọc truyện. Ngoài việc lướt web ra thì điện thoại này không được cài bất kì app nào để cô có thể liên hệ ra ngoài. Chỉ cần cô cố tình tải xuống, Lâm Khải sẽ biết ngay lập tức. Cô không biết trình độ của anh ở mức nào nhưng cứ liên quan đến kĩ thuật phần mềm là anh xử lí, cô chẳng có cơ hội mà giải thích.

Sớm đã biết như vậy nên cô cũng không còn tìm cách liên hệ về nhà nữa dù càng lúc càng nhớ gia đình.

– Cô làm cách nào mà câu dẫn được anh Khải vậy?


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner